Hôm nay dọn luôn đi.
Phó Tư Điềm chậm rãi quỳ xổm xuống trước mặt Thời Ý: "Là mình, cục cưng, mình về rồi." Cô đưa tay vuốt ve hai má Thời Ý, âm thanh mềm nhẹ như không khí.
Thời Ý nhìn thấy vệt nước lấp lóe trên má cô, nhìn thấy sự ân hận và nhu tình trong đáy mắt cô, bỗng nhiên nỗi uất ức tha thiết dâng lên không thể khống chế.
"Cậu để mình đợi lâu quá." Âm thanh Thời Ý trầm thấp, buông thả cho sự yếu đuối của bản thân.
Phó Tư Điềm vòng tay ôm lấy Thời Ý, dán lên má cô ấy, nhận lỗi: "Xin lỗi cậu, là mình không tốt."
Trên mặt ẩm ướt, trong lòng Thời Ý cũng ẩm ướt. Trong vô vàn những đêm tối thế này ở quá khứ, quả thật cô ấy đã tủi thân, giày vò như vậy mà vượt qua. Nhưng không gì có thể đánh bại được cái ôm tại giờ khắc này.
Cô ấy tựa vào lòng Phó Tư Điềm, lại không nỡ nói Phó Tư Điềm nữa.
"Phải đền cho mình." Thời Ý ủ rũ nói.
Phó Tư Điềm hít mũi, đáy mắt tràn lên vẻ dịu dàng, hôn lên tai Thời Ý: "Được."
Thời Ý run nhẹ.
Phó Tư Điềm cho rằng Thời Ý lạnh. Quả thật điều hòa hình như mở hơi thấp, chỗ Thời Ý ngồi còn đối diện với đầu gió, bờ vai và cánh tay được ôm đều lạnh như băng.
Cô dỗ dành Thời Ý: "Trên đất lạnh quá, chúng ta lên giường ngồi nhé."
Thời Ý giống như đang suy tư, vài giây sau mới nhỏ giọng nói: "Vậy cậu đừng buông mình ra." Cô ấy muốn bế Phó Tư Điềm lên giường.
Phó
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/loan-nhip-vi-nguoi/505586/chuong-149.html