Muốn bắt cậu ấy về nhà.
Bữa cơm trưa này, đến cuối cùng Thời Ý và Phó Tư Du đều ăn không ra mùi vị gì. Một giờ hơn, Phó Tư Du gọi điện thoại cho Tống Vũ đến đón mình, buổi chiều hai người còn phải cùng nhau đi gửi thiệp mời cho bạn bè thân thích bên Tống Vũ.
Có vẻ Tống Vũ cách nơi này cũng không xa, chưa đến 20 phút đã gọi báo mình sắp đến rồi.
Phó Tư Du và Thời Ý đã ăn xong từ sớm, thuận tiện thanh toán hóa đơn rồi xuống lầu.
Trong thang máy, hai người đứng một trái một phải, hai bên đều trầm lặng. Phó Tư Du đánh giá gương mặt khi không cười sẽ vô cùng lãnh đạm của Thời Ý trong kính phản quang thang máy, bỗng nhiên cười "Phì" một tiếng.
Thời Ý liếc sang, dùng ánh mắt dò hỏi.
Phó Tư Du trêu một câu: "Em đang suy nghĩ, sau này nên gọi chị là chị rể hay chị dâu đây."
Lông mi Thời Ý run nhẹ, mặt không biểu cảm quay đầu lại.
"Gọi chị." Thời Ý cứng ngắc trả lời.
Phó Tư Du bắt được một tia ngượng ngùng thoáng qua trên mặt cô ấy, tiếng cười xấu xa trở nên lộ liễu hơn.
Thời Ý trừng Phó Tư Du một cái, thở dài trong lòng. Đột nhiên cô ấy phát hiện, sao bên cạnh cô ấy và Phó Tư Điềm lại toàn mấy tên quỷ hẹp hòi thế này.
"Có phải mẹ của Tư Điềm cũng sẽ đến tham dự hôn lễ không?" Thời Ý nhớ ra bèn hỏi.
Phó Tư Du "Vâng" một tiếng, "Chắc là chỉ đến đợt dinh thự Bách Nam thôi." Cánh cửa nhà họ Phó
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/loan-nhip-vi-nguoi/505584/chuong-147.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.