Mình cũng muốn bảo vệ cậu.
Thời Ý nói là làm, nói muốn chuyển tiền sinh hoạt cho Phó Tư Điềm, sau khi thức dậy quả thật chuyển hết một lần tiền sinh hoạt một năm học cho Phó Tư Điềm. Số tiền thực sự quá lớn, trong lòng Phó Tư Điềm khiếp đảm, hổ thẹn nhận lấy, muốn nói lại thôi.
Có vẻ Thời Ý nhìn ra cô muốn nuốt lời, mặt mày trầm xuống. "Tư Điềm, hẳn là cậu biết, mình không phải người thích dài dòng, nói tới nói lui nhiều lần."
Cô ấy thật sự có chút nóng giận, giọng điệu đạm nhạt: "Nếu cậu muốn trả lại, thì cậu trả luôn cả mình đi."
Sắc mặt Phó Tư Điềm trắng bệch ngay tức thì, mấy câu thương lượng gì đó đều nuốt lại hết vào trong bụng. "Thời Ý..." Cô không biết phải làm sao, níu lấy tay áo Thời Ý, giải thích: "Mình không có. Mình chỉ đang nghĩ có phải là chuyển nhiều quá rồi không thôi."
Sắc mặt Thời Ý dịu lại, "Vậy chắc là cậu đánh giá thấp khả năng tiêu tiền của mình rồi. Có khi cậu còn phải bù vào."
Bầu không khí thoải mái hơn, Phó Tư Điềm bất đắc dĩ: "Tốt nhất là vậy."
Vẻ mặt Thời Ý cũng ấm lại, xoa nhẹ đầu Phó Tư Điềm, lộ ra ý cười nhàn nhạt.
Chuyện này xem như đã quyết định xong.
Dưới sự ám chỉ bóng gió của Thời Ý, Phó Tư Điềm điều chỉnh lại nhịp độ làm thêm, khôi phục lại tiến độ vừa đủ mà không quá sức như giữa kỳ năm nhất. Lượng công việc tương đối, tiền kiếm được hiển nhiên cũng ít đi.
Ngay từ đầu, Phó Tư Điềm không cách
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/loan-nhip-vi-nguoi/505528/chuong-91.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.