Cậu là chốn về duy nhất của mình.
Phó Tư Điềm hơi hé môi, niềm hạnh phúc dần nổi lên trên khuôn mặt.
Thời Ý đưa tay ôm lại Phó Tư Điềm, thấp giọng nói: "Nhưng mà không gấp, chúng ta có thời gian, có thể từ từ."
Cô ấy muốn Phó Tư Điềm có thể trải nghiệm cuộc sống đại học bình thường thêm một thời gian. Khoảng thời gian ở đại học rất khó có được, Giản Lộc Hòa và Doãn Phồn Lộ là những người bạn cùng phòng rất tốt. Cô ấy mong rằng sau này khi Phó Tư Điềm nhớ lại cuộc sống ở ký túc xá thời đại học, sẽ không chỉ nhớ mỗi năm nhất, không chỉ nhớ mỗi ký ức không vui vẻ ở học kỳ đầu năm hai.
"Ngoại trừ mình ra, thời đại học của cậu còn có rất nhiều niềm vui khác nữa." Những thứ này sẽ trở thành báu vật kỷ niệm cả một đời.
Vì sao Thời Ý lại nói như vậy. Phó Tư Điềm không phân biện rõ được bản thân mình đang rung động hay là đang run sợ. Cô kề sát vào tai Thời Ý, khẽ trả lời: "Cậu là quan trọng nhất."
Thời Ý phát ra tiếng cười nhẹ từ xoang mũi.
Lò vi sóng kêu "leng keng" rồi ngừng lại. Thời Ý dùng gò má cọ lên đỉnh tóc cô, buông cô ra, "Hẳn là chín rồi."
Cô ấy xoay người định mở lò vi sóng.
Phó Tư Điềm giữ chặt cổ tay cô ấy: "Mình làm cho, cậu đừng để bị phỏng."
Thời Ý nhướng mày: "Mình vụng về đến mức đó à?"
Khóe môi Phó Tư Điềm vểnh lên, cất thẻ chủ sở hữu vào túi áo, vừa khom lưng bưng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/loan-nhip-vi-nguoi/505520/chuong-83.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.