Thoải mái không?
Đã lâu rồi Phó Tư Điềm không ngủ được một giấc ngon như vậy. Rèm trong phòng kéo lại, âm âm u u, cô tỉnh dậy trong sự ấm áp và mềm mại, nhất thời không phân biệt rõ được năm nay là năm nào.
Cô mơ màng nghiêng đầu, dung mạo như tuyết của Thời Ý ngay bên gối.
Có vẻ Thời Ý đã dậy từ lâu, đôi mắt trong veo sáng ngời.
Phó Tư Điềm vô thức cong cong mặt mày, thầm thì một tiếng: "Thời Ý..."
Thời Ý đưa tay quệt lên mũi cô, giọng nói lười nhác hàm chứa ý cười: "Chịu dậy rồi sao?"
Phó Tư Điềm vẫn còn hơi trì độn: "Muộn lắm rồi à?"
Thời Ý nói: "Không có." Cô ấy nằm trên gối Phó Tư Điềm, tay bên trong chăn khoác lên vòng eo mảnh mai của Phó Tư Điềm: "Tối qua chúng ta ngủ khá muộn."
Tối hôm qua...
Ánh mắt nóng rực, nụ hôn cháy bỏng như muốn làm tan chảy mọi thứ, sự rung động khiến người ta run rẩy... Ký ức tràn về như thủy triều, làm sống lại cảm giác trong cơ thể, mặt Phó Tư Điềm nóng bừng lên, vừa thẹn vừa vui, giấu mặt vào trong chăn.
Ôi, sao cô có thể để Thời Ý hôn vào nơi đó, sao cô có thể phát ra âm thanh như vậy, sao Thời Ý lại rành như vậy...
Thời Ý ở bên ngoài chăn phì cười. Cô ấy để yên cho Phó Tư Điềm trốn trong chăn, thuận thế kéo cô vào lòng, hôn lên đỉnh đầu cô, xoa eo cô hỏi: "Có chỗ nào không thoải mái không?"
Lực tay vừa thoải mái vừa tê dại. Hai lỗ tai Phó Tư Điềm đỏ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/loan-nhip-vi-nguoi/505516/chuong-79.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.