Cái nào ngon hơn?
Chân trước Thời Ý vừa mới đi, chân sau Trần Hi Trúc liền đứng lên vọt đến bên cạnh Phó Tư Điềm, cầm lấy tay Phó Tư Điềm, bộ dạng rõ ràng là muốn hỏi gì đó.
Phó Tư Điềm mang vẻ mặt ngượng ngùng, gật đầu một cái thật nhẹ.
Chỉ cần nhiêu đó thôi, Trần Hi Trúc đã hiểu ra mọi chuyện. Cô ấy mấp máy môi, rồi lại không nói gì, lon ton quay về chỗ ngồi gõ chữ tạch tạch tạch.
Doãn Phồn Lộ nhìn bộ dạng sắp nghẹn đến hỏng của Trần Hi Trúc, trong lòng buồn cười. Cô ấy lau tay, tùy tiện nhặt hai tờ giấy trên bàn học, nói: "Các cậu ăn xong thì chờ mình chút, mình đi đưa tài liệu cho bạn ở tầng trên."
Trần Hi Trúc vui mừng khôn xiết: "Được được được, không sao, Tư Điềm còn chưa ăn nữa mà."
Doãn Phồn Lộ phì cười một tiếng, đứng dậy đi ra khỏi cửa.
Phó Tư Điềm khép cửa lại, còn chưa kịp đi về chỗ, Trần Hi Trúc đã lao đến, hỏi liên tù tì như pháo nổ: "Aaaa, vụ gì đây? Sao lại quen nhau rồi? Chẳng phải rất lâu rồi hai người không liên lạc hay sao?"
Phó Tư Điềm cắn môi cười, "Mình cũng không biết sao nó lại thành như vậy rồi."
Trần Hi Trúc kéo cô về chỗ, ngồi xuống đối diện, "Cậu bớt đi, nhanh chóng khai báo cho mình!"
Phó Tư Điềm cười khẽ, biết rõ không thể thoát được, lời ít ý nhiều nói: "Tối qua ký túc xá không có ai, lúc gần 1 giờ, cậu ấy đột nhiên đến... Sau đó, cậu ấy hỏi mình có muốn ở bên nhau không, mình
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/loan-nhip-vi-nguoi/505504/chuong-67.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.