Nghe được hai chữ
súc sinh
, Chiến Vũ nổi giận từ trong lòng. Tuy nhiên, hắn vẫn nhịn xuống không bộc phát, dù sao mới đến nơi này, hắn thực sự không muốn quá nổi bật, càng không muốn gây rắc rối cho Lạc Hặc Hặc. Hơn nữa, thanh niên trước mắt này có một danh tiếng đáng sợ, hắn là Thiếu thành chủ, cũng chính là Thành chủ tương lai. Thực ra đối với Chiến Vũ mà nói, một Thành chủ nhỏ nhoi căn bản không lọt được vào pháp nhãn của hắn. Phải biết, ở kiếp trước ngay cả vô số Thành chủ cổ thành có nội tình thâm hậu của nhất đẳng vương triều, khi gặp hắn cũng phải cung cung kính kính quỳ một gối xuống đất, hô một tiếng Võ Vương. Chỉ tiếc, đó đã là chuyện của năm trăm năm trước rồi. Hảo hán không nhắc chuyện dũng mãnh ngày xưa, kiếp trước có lợi hại đến đâu, bây giờ vẫn bị người đuổi lên trời xuống đất, không có chỗ ẩn thân. Không thể không nói, đây chính là cái gọi là tình thế mạnh hơn người. Người ta thường nói người ở dưới mái hiên không thể không cúi đầu. Chiến Vũ không biết Lạc Hặc Hặc rốt cuộc có địa vị thế nào trong phủ thành chủ, là nắm giữ thực quyền, dưới một người trên vạn người? Hay chỉ mang một hư danh, ngày thường chịu đủ sự bài xích của người khác. Bây giờ suy nghĩ một chút, khi nãy đối phó Vương Toàn và những đệ tử Đại Thiên Tông khác, chỉ có một Doãn Phi Viễn xả thân tương trợ Lạc Hặc Hặc, không có cường giả nào khác đồng hành. Mà một phủ thành chủ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/loan-co/4820867/chuong-412.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.