Đêm đó Ái Quân ngủ an yên, có thể nghe thấy tiếng hít thở khe khẽ của cậu, cùng tiếng ho nhè nhẹ. 
“Tôi và thầy Dương cũng buồn ngủ. Đại khái đến nửa đêm, chúng tôi đột nhiên nghe thấy tiếng kêu của Ái Quân. 
Thái Vệ Đông và thầy Dương xông đến trước Ái Quân, thấy cậu mở to mắt, kinh hãi nhìn về phía trước. 
“Tôi nghĩ chắc cậu ấy bị bóng đè, tôi khẽ lay cậu ấy, tôi bảo, Ái Quân Ái Quân, là tôi đây.” 
“Ái Quân dường như tỉnh táo hơn chút, nhìn tôi hồi lâu, cậu ấy gọi: Thầy, thầy ơi.” 
Thái Vệ Đông cuối cùng cũng rơi nước mắt, “Cậu ấy gọi tôi là thầy, gọi rất nhiều lần.” 
Giải Phóng vùi đầu vào cánh tay. 
Thái Vệ Đông tiếp tục kể lại: “Thầy Dương đứng dậy bảo để ông đi rót ít nước nóng, muốn đi pha ấm trà. Ái Quân thấy ông đi ra ngoài thì túm lấy tay tôi.” 
“Ái Quân thấp giọng nói: “Thầy à, tôi cầu xin anh một việc.” 
“Tôi bảo, cậu không phải nói, tôi hiểu. Tôi sẽ không nói gì cả, bởi vì tôi chẳng biết gì cả.” 
“Ái Quân cười, anh là người tốt thầy ạ, cậu ấy nói.” 
“Sau đó cậu ấy quay đầu qua, nhìn ra ngoài cửa sổ. Tôi nhớ hôm ấy là ngày mười sáu, trăng vừa sáng vừa tròn treo trên cửa sổ, tựa như một cái đĩa bạc khổng lồ. Ái Quân nói, cậu ấy nói… Thầy à, anh biết không? Chuyện này…thật may mắn…không rơi lên đầu anh ấy.” 
39. 
Thầy Dương bước vào, tay cầm bình trà nóng, đó là bình trà tráng men quá khổ mà các công nhân rất thích dùng. 
Giải Phóng 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/loai-chim-khong-chan/960586/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.