Trực giác mách bảo Giải Phóng đã xảy ra chuyện gì đó, nhưng lúc này hắn như một đứa trẻ ngốc, cố chấp khống muốn thấy những thứ đã bày ra trước mặt, ngu ngốc lặp lại: “Tao chỉ muốn gặp Ái Quân. Tao không muốn ăn cơm, cũng không muốn gặp ai khác.”
Rốt cuộc Viện Triều vẫn đưa hắn tới trước cửa một căn nhà.
Một căn nhà bình thường trong hẻm, họ gõ cửa, có một người đang đứng bên trong.
Giải Phóng có biết người này.
Là thầy của Ái Quân, Thái Vệ Đông.
Nhìn thấy Giải Phóng, khuôn mặt luôn ảm đạm của Thái Vệ Đông lóe qua một tia kỳ quái, một cảm xúc quá nhanh quá phức tạp, khiến người ta không thể nắm bắt.
Viện Triều nói: “Thầy Thái, Úc Giải Phóng đến rồi.”
Thái Vệ Đông do dự một chút rồi để hai người vào.
Sau khi ngồi xuống, Viện Triều nói: “Thầy Thái, chúng ta không nhiều lời nữa, Úc Giải Phóng ở đây, anh có thể kể từ đầu đến cuối chuyện của Ái Quân cho chúng tôi không? Mấy ngày trước hỏi anh, anh đều không nói, bảo phải đợi một người chủ động đến tìm mới nói. Người anh đợi, phải chăng là Úc Giải Phóng?”
Thái Vệ Đông quay mặt về phía Giải Phóng, nói từng từ từng từ một: “Từ Viện Triều nói không sai. Úc Giải Phóng, người tôi đợi là anh, tôi sẽ kể hết cho anh mọi chuyện, không thêm bớt một li một tý nào, cả đời này anh phải ghi nhớ cho kỹ! Anh phải hứa với tôi, anh không được quên, anh phải nhớ cho rõ.”
Giải Phóng cảm thấy như có một bàn tay to lớn túm chặt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/loai-chim-khong-chan/960585/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.