Thư của Ái Quân cuối cùng cũng viết xong, nhưng cậu chẳng kịp gửi nó đi. 
Một mặt là cậu còn do dự, mặt khác bởi cậu nhận được một bức thư. 
Không phải từ Giải Phóng, mà là từ một người không ngờ tới. 
Là thư của mẹ Giải Phóng. 
Trong thư bà nói với Ái Quân rằng mấy năm cậu rời đi này, sức khỏe mẹ Tưởng xấu đi nhanh chóng. 
Không lâu sau khi Ái Quân đi, mẹ Tưởng lao lực quá mực và nhịn ăn kiệm uống, bà từng bị viêm gan cấp tính một lần, đến khi mặt vàng như nghệ mới bị mẹ Giải Phóng thuyết phục vào viện, tình trạng không chuyển biến tốt nên bà lại xuất viện. Bắt đầu từ năm ngoái, mắt bà ngày càng kém, nhìn thứ gì cũng mờ mờ không rõ. Mẹ Giải Phóng từng đón bà đến nhà ở nửa tháng, nhưng bà nhất quyết đòi về nhà mình, bảo rằng sợ Ái Quân đột ngột trở về không thấy mẹ sẽ lo lắng. 
Mẹ Tưởng nói: “Bao nhiêu đứa trẻ đi Bắc Đại Hoang, đi Thiểm Tây rồi viết thư về bảo muốn cắm rễ ở nông thôn cả đời, Ái Quân cũng từng nói qua mấy lời như vậy trong thư. Thế nhưng mà…em vẫn mong nó trở về, bác đừng cười em lạc hậu, bác ạ.” 
Trong thư mẹ Giải Phóng còn nói với Ái Quân, bà cùng bố Giải Phóng đang tìm cách đưa cậu về Bắc Kinh. 
Tin tức này đột ngột quá, bất ngờ quá, Ái Quân hoàn toàn mất đi chủ kiến ban đầu. 
Không lâu sau, quả nhiên họ làm xong thủ tục cho Ái Quân về Bắc Kinh. 
Tối cuối cùng ngủ lại nhà hầm, Ái Quân 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/loai-chim-khong-chan/238335/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.