Linh Đan nhìn chằm chằm vào xiên cá viên còn ba viên, cảm giác sự nhanh nhạy mà bản thân rèn luyện bấy lâu nay hình như bị hỏng rồi. Mãi một lúc cô mới nâng tay chỉ vào nó, rồi chỉ về mình, chậm rãi thả từng tiếng:
- Cậu... muốn trả cái này cho tôi?
Ai đó thật thà gật đầu.
Linh Đan dở khóc dở cười.
Hắn ta lấy đồ ăn của cô, lỡ miệng ăn hai viên thì bị bắt lại nên quyết định trả phần còn lại cho cô, còn nghiêm túc khai là chưa lấy tương ớt, bây giờ cô nên xử lý hắn thế nào đây?
Trông qua không giống như hắn giả vờ, nhưng thật sự không nghĩ tới, bạn học nhìn có vẻ trầm lặng bí ẩn này lại có một mặt ngô nghê đến vậy...
Ngô nghê đến mức khiến người ta muốn đánh.
- Ai nói là tôi muốn lấy lại nó chứ? Cậu đã ăn mất hai viên còn gì?
- A... Vậy... tôi lấy cái mới cho cô nha?
Linh Đan gườm gườm nhìn chàng trai bằng ánh mắt nghi ngờ:
- Cậu lại tính lấy ngang xương của người khác nữa hả?
- Họ sẽ không để ý đâu.
- ...
Hắn thật sự định làm như thế.
Linh Đan bắt đầu không biết nên làm thế nào với bạn học này rồi. Thật sự cảm thấy kì lạ vì bữa giờ không hề nghe bất cứ cuộc ẩu đả nào liên quan đến cái tên gợi đòn này. Cô chống tay bóp trán:
- Tôi không có ý buộc cậu phải trả lại cho tôi. Tôi chỉ muốn cậu ý
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lo-yeu-tu-than-thi-co-lam-sao/2712032/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.