Linh Đan phút chốc ngẩn người. Cô chưa theo kịp suy nghĩ của chàng trai:
- Màu mắt của cậu làm sao?
Nói đến màu mắt, sự tự tin vốn rất mỏng manh của Kỳ Anh thoáng chốc bay mất luôn. Anh cúi đầu hết mức có thể, giống như việc để Linh Đan trông thấy rõ gương mặt của anh là một điều hết sức tội lỗi:
- Nó... rất kinh khủng phải không? Rất đáng sợ, rất xấu xí phải không?
Đến đây thì Linh Đan mắt chữ O mồm chữ A rồi. Lời xin lỗi của cô bị bẻ ngoặt sang hướng nào thế này?
- Trời đất! Ai nói với cậu như vậy? Mắt cậu chỉ là khác người một chút, nhạt một chút thôi, có gì đâu mà kinh khủng, rồi cái gì đáng sợ xấu xí nữa?
- Ngôi làng đó... tất cả bọn họ đều nói như vậy. Rất nhiều người đã luôn nhìn chằm chằm mỗi khi thấy tớ. Họ chửi rủa tớ, ném đá tớ, nói tớ khác người, nói tớ... kết giao với quỷ.
Nói đến câu cuối, giọng chàng trai dường như mang theo nỗi hoang mang hoảng hốt:
- Tớ không biết vì sao mắt tớ lại như vậy. Ngay từ ban đầu nó đã có màu này rồi. Cậu tin tớ, tớ thật sự không có can hệ gì với ma quỷ...
- Cậu bình tĩnh đã.
Linh Đan phút chốc quên luôn mục đích ban đầu. Có vẻ như cậu bạn này đã trải qua tuổi thơ không mấy tốt đẹp, bị bạn bè kì thị nên mới nhầm tưởng là do bản thân có đôi mắt đáng sợ. Nghĩ vậy, cô không ngần ngại nắm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lo-yeu-tu-than-thi-co-lam-sao/2711993/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.