Nhìn biểu hiện quyết tâm của Linh Đan, Kỳ Anh không có ý định phản bác nữa mà im lặng nghe cô ra sức động viên mình. Anh cắn nửa miếng táo mà cô vừa đút cho, tay cầm nửa miếng còn lại.
A, thật ngọt.
Cũng thật vui...
Thì ra, cảm giác được người khác quan tâm lại dễ chịu đến vậy.
Anh không còn biết cô ấy đang nói gì nữa, chỉ ngây ngốc ngắm nhìn gương mặt đầy sức sống đó.
Làm sao cô ấy có thể luôn tràn đầy năng lượng tích cực như vậy nhỉ? Năng lượng ấy còn truyền cả sang anh luôn đây.
Lần đầu tiên, anh có suy nghĩ không muốn rời khỏi khu vực này. Mặc dù rất nguy hiểm, nhưng mà, hình như... anh tham luyến sự chăm sóc của cô ấy mất rồi... Anh không muốn trốn chạy nữa. Thời gian qua, anh đã chạy đến mệt, đến chán nản.
Anh muốn được nghỉ ngơi, nghỉ ngơi đúng nghĩa ở nơi mà mình cho là bình yên, bên cạnh người mình có thể tin tưởng, để rồi mỗi sáng khi mở mắt, nhìn thấy bình minh ló dạng, anh có thể yên tâm mỉm cười vì mình sắp chào đón thêm một ngày tươi đẹp.
Đôi khi, sự thanh thản trong tâm hồn còn quan trọng hơn cả sự sống.
Nếu có thể sống một cuộc sống mình mong muốn, mình mơ ước, vậy thì còn gì để luyến tiếc nữa đâu?
"Thôi thì, từ bây giờ... thả lỏng một chút vậy..."
Linh Đan vẫn đang thao thao bất tuyệt, đến lúc vô tình quay lại thì thấy người nào đó đã nhắm mắt ngủ mất từ bao
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lo-yeu-tu-than-thi-co-lam-sao/2711991/chuong-35.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.