Trăng đã lên cao.
Vô Ưu ngoái nhìn ngôi nhà gỗ nhỏ xinh một lần nữa rồi mới thở dài bước đi. Hình như anh vẫn còn chút lưu luyến với nơi đó, chưa muốn rời lúc này, nhưng thời gian của anh không cho phép. Một bước đệm nhỏ yên bình như thế là quá đủ cho ngày hôm nay rồi.
Tuy nhiên, nghĩ thì nghĩ vậy thôi chứ anh vẫn chưa thôi nhớ lại cuộc gặp gỡ vừa rồi. Có lẽ anh không giỏi giao tiếp thật, lần nào giáp mặt với cô gái đó không sớm thì muộn cũng có chuyện, cơ mà lần này... dường như mức độ nghiêm trọng hơn nhiều. Suốt từ lúc cô ấy bỏ đi cũng không thèm xuất hiện nữa, mặc cho anh với Miêu ngồi nói chuyện với nhau, à không... là Miêu nói chuyện với kẻ không biết nói gì là anh đây. Như bình thường thì trước sau gì cô ấy cũng đi ra làm hộ pháp cho chị mình, không quên cho anh mấy cái nhìn sắc lẻm. Còn lần này...
Không hiểu sao anh lại cảm thấy hơi trống vắng. Thật kì lạ!
Vì sao anh cứ nhớ đến cái người không có được mấy khi thân thiện với anh đó nhỉ?
Chẳng lẽ là do cảm giác hình như đã trách nhầm cô ấy khiến cho anh cảm thấy tội lỗi?
Ngẫm lại thì, theo lời của Miêu đã nói ban nãy, cô gái đó là người rất xem trọng tình thân, như vậy việc cô ấy đành lòng xuống tay hại người chị duy nhất của mình có vẻ không đúng lắm. Hơn nữa, sau vụ việc đó thì không khí giữa họ vẫn rất hài hòa, không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lo-yeu-tu-than-thi-co-lam-sao/2711972/chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.