Trời, cậu bỏng miệng rồi phải không? Cháo tớ vừa nấu còn nóng bốc khói như thế, sao cậu không thổi trước chứ?
Linh Đan cuống quýt rót một cốc nước lạnh cho Kỳ Anh. Chàng trai lúc này sao mà trả lời được nữa, anh vội vàng hớp một ngụm nước nuốt vội rồi xua xua tay:
- Tớ không sao. Xin lỗi, tớ bất cẩn...
Kỳ Anh hơi đỏ mặt, không biết là do bị bỏng hay là do ngượng ngùng. Anh không thể nói là do mình quá mong đợi món ăn mà cô nấu được. Cũng may là anh thật sự không sao, cho dù có thì ngày mai cũng sẽ hết thôi.
Linh Đan xác nhận cậu bạn ổn thật mới yên tâm đứng dậy lấy khăn lau sạch vết cháo vừa dây ra bàn do chiếc muỗng bị thả xuống. Nhìn gương mặt đầy vẻ ủy khuất và khóe mắt ửng đỏ kia, cô có cảm giác thực quen.
"Đến cả biểu cảm cũng giống như thế, hai người này thật sự không có quan hệ gì à?"
Phải rồi, cảnh tượng này cô đã thấy qua trong lần đầu tiên cứu Vô Ưu, lúc hắn hấp tấp uống phải trà nóng, gương mặt cũng y chang thế này nè.
- Kỳ Anh, cậu có biết Vô Ưu không?
Chàng trai ngơ ngác lắc đầu:
- Đó là gì vậy?
- Là tên đó, tên của cái người mà có tóc trắng, mắt bạc mà tớ từng kể cho cậu. Anh ta có gương mặt cực kỳ giống cậu luôn, ngày trước tớ còn nhầm anh ta với cậu nữa. Có khi nào hai người có quan hệ huyết thống gì không? Hay là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lo-yeu-tu-than-thi-co-lam-sao/2711971/chuong-45.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.