Linh Đan trừng mắt.
Có trời mới biết vừa rồi suýt nữa thì cô đã theo phản xạ đâm luôn người này, cũng may mà cô kịp thấy mấy lọn tóc dài ánh màu bạch kim ẩn hiện sau lớp đỏ tươi loang lổ.
- Chị ơi, giúp...
- Chị thấy rồi.
Ngay khi trông thấy "vật thể lạ" ngoài cửa, Linh Đơn đã lập tức bỏ dở công việc đang làm mà chạy đến. Cô cũng kịp nhận ra cái bóng cao cao đỏ rực đó có chút quen thuộc. Chiếc ô thảm thương nằm lăn lóc bên cạnh lại càng chứng tỏ thân phận của người đó. Còn ai khác ngoài anh chàng đa tài coi tiền như rác Vô Ưu chứ?
Linh Đan lúc này đã quẳng dao sang một bên nhằm tránh làm bị thương người nọ, còn sau đó thì cô cũng không nhúc nhích được nữa rồi, chỉ đành đợi chị tới giúp, hay nói đúng hơn là cô không dám cử động mạnh, sợ không cẩn thận lại làm hắn một đường bay thẳng xuống hoàng tuyền thì khổ.
Cằm của hắn đặt trên vai cô, cả đầu gục xuống, mái tóc bạch kim tuột quá nửa khỏi dây buộc thả rũ xuống tán loạn. Hơi thở hắn yếu ớt như có như không phả vào gáy cô ngưa ngứa. Dáng người cao ráo nhuốm đầy máu như không còn chút sức lực, toàn bộ đổ dồn khiến cô chật vật chống đỡ. Trang phục của cô cũng bị tên nào đó làm cho nhiễm màu đỏ loang lổ phía trước rồi. Bất giác, bên tai cô nghe loáng thoáng được vài âm thanh khàn khàn đứt quãng:
- May thật, tôi có thể... kéo dài
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lo-yeu-tu-than-thi-co-lam-sao/2711965/chuong-49.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.