Lâm Mạn nghe được câu hỏi không dùng để hỏi của cô thì bật cười:" Không ngờ khẩu vị của TGĐ lại kém như vậy.. haha.".
Dứt câu cô ta tiến lại gần phía cô,nọng súng luôn chỉ hướng mà tới càng ngày càng gần.Cô ta nhếch môi cười khẩy:
" Để xem anh ta yêu cô tới mức nào nhé!
Tôi đã âm thầm yêu đơn phương anh ấy, suốt năm năm mà không hề cần anh ấy đáp lại; thế mà cô dựa vào đâu,dựa vào đâu mà được anh ấy yêu thương chứ??...''
Cô ta thét lên trong điên loạn,cô ta không còn giữ bình tĩnh được nữa, bàn tay cầm súng nhắm vào cô, ngón tay không chần chờ mà bóp cò một phát.. Pằng.
Cô không thể tin được cô ta lại trở nên điên cuồng như vậy, nên không thể phản ứng kịp thời với hành động này của cô ta.Cô đau đớn nước mắt lưng tròng nhìn chân mình đã bị ghim một viên đạn, miệng vết thương đang không ngừng rỉ máu.Cô yếu ớt nhìn cô ta:
"Lâm Mạn cô điên rồi."
Nghe được lời cô nói,cô ta như vừa nghe được một câu chuyện hài hước vậy,cô ta cười phá lên:
" Haha.. Tất cả là cô đã ban cho tôi cả đấy Trần An Lạc. CÔ...ĐI CHẾT ĐI. "
Dứt lời cô ta lại định bắn cô thêm lần nữa nhưng mà, bóp cò mãi mấy lần mà vẫn không thấy gì.Cô ta tức điên lên thì ra là đã hết đạn, thế nào mà cô ta lại quên mất nạp đạn trước khi thực hiện kế hoạch cơ chứ? Không sao,dù gì Trần An Lạc không phải chân
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lo-yeu-em-roi/2455179/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.