Trần An Lạc không kịp làm gì hết,cô cũng đã chuẩn bị cho tình huống xấu nhất.Cô nhắm tịt mắt lại...1s...2s...5s... vẫn không thấy gì.Cô mới từ từ mở mắt ra, trước mắt cô là người cô thầm nghĩ thầm mong đợi đến giải cứu cô và rất nhiều cảnh sát cũng đang có mặt khống chế Lâm Mạn.
"Trương Nhất Phong anh đến rồi..''.Mắt cô rưng rưng, lúc này không thể kìm nén được nữa, nước mắt cứ thế tuôn rơi lăn trên gò má đang trở nên trắng bệch.
"Anh đến rồi..anh xin lỗi đã không bảo vệ được em..Anh thật sự xin lỗi".
Anh nhẹ nhàng ôm chặt cô vào lòng, cúi xuống nhìn khuôn mặt cô đã tái xanh cắt không còn giọt máu, lúc này anh mới để ý thấy chân cô đang chảy máu.
Cô cũng vì quá mệt mà ngất lịm đi.
BỆNH VIỆN
Trước cửa phòng cấp cứu, có một người đàn ông đang đi đi lại lại không ngừng, mắt liên tục nhìn vào phòng cấp cứu.
"Lạc Lạc thế nào rồi?''. Là giọng của Lý Hiển.
"Hiện tại thiếu phu nhân đang được cấp cứu, chưa rõ tình hình ". Thời Niên lên tiếng thay chủ nhân của mình.
"Lạc Lạc cậu tuyệt đối đừng xảy ra chuyện gì ''. Cô nàng cũng lo lắng không thôi.
Đột nhiên có giọng một phụ nữ vang lên xóa tan bầu không khí:" Tiểu Lạc Lạc thế nào rồi?''.
Không ai khác chính là mẹ chồng quốc dân Lưu Nga của chúng ta đây.
"Phu nhân, thiếu phu nhân đang...''.
Thời Niên chưa kịp nói hết đã bị bà cắt ngang,mắng không thương tiếc:" Tôi không hỏi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lo-yeu-em-roi/2455177/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.