Sau những ngày ở bệnh viện,cô cũng đã tha thứ và cho anh cũng như chính mình một cơ hội.Hai người lại vui vẻ sống cùng nhau, cùng nhau trải qua những tháng ngày cô mang thai.
Cũng sắp tới ngày sinh rồi cả hai người tuy không nói, nhưng cô biết anh đang rất lo lắng.
Không để bố mẹ chờ lâu, hôm nay bé con của An Lạc cũng đã chào đời.
Trương Nhất Phong lo lắng không thôi,đi đi lại lại trước cửa phòng sinh. Chợt anh nghe thấy tiếng khóc trẻ con vang lên,theo sau đó bác sĩ mở cửa phòng sinh ra
Bác sĩ bước tới gần chỗ anh mỉm cười nói: " Chúc mừng anh, là một bé trai kháu khỉnh đặc biệt đáng yêu ".
" Cảm ơn. Vợ tôi đâu?"
" Thai phụ đang được chuyển sang phòng hồi sức, chút nữa người nhà có thể vào thăm."
Hình ảnh đầu tiên đập vào mắt anh không phải vợ anh, mà là một đứa trẻ sơ sinh mới chào đời cách đây vài phút. Trước đây anh cứ nghĩ đứa trẻ nào cũng đáng yêu và đặc biệt dễ thương. Nhưng.. Nhưng nhìn xem.Nhìn xem con anh nó có giống ai không chứ? Anh không phải tự luyến nhưng quả thật anh rất đẹp trai nha. Vợ anh cũng rất đẹp. Vậy đứa trẻ này giống ai mà mặt xấu hơn khỉ ăn ớt thế nhỉ?
Thấy anh bước vào không hỏi han gì, nhìn theo ánh mắt anh. Biết anh đang suy nghĩ gì, mặt nhăn nhó khó chịu. Cô buồn cười nói:
" Đứa trẻ nào mới sinh cũng như vậy cả. Đợi một thời gian nữa khắc đáng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lo-yeu-em-roi/2455150/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.