Bởi biểu cảm đó của Hiền, lòng Vương Nguyên bỗng hẫng lại một chút. Cảm giác sợ hãi cô giống như đang dần lùi đi. Anh can đảm ngồi gần lại bên cạnh cô muốn nói gì đó nhưng lại thôi. Anh không biết cô đang nghĩ gì nhưng mà............anh biết cô đang buồn.
Một nỗi buồn ghê gớm khi thấy anh có biểu cảm như vậy!
Ây dà, anh vạn lần đáng chết. Sao lại đi "ức hiếp" một người con gái chân yếu tay mềm..............khoan khoan, cô ấy không phải con gái bình thường nha.
Còn nữa, anh chợt nhận ra rằng, mặc dù đã gặp nhau vài ba lần nhưng anh vẫn chưa biết tên cô. Kể cả hôm dự lễ kí kết kia mọi người cũng chỉ toàn thấy gọi cô là Chủ Tịch chứ không ai gọi tên thật ra cả!
Đánh bạo, Vương Nguyên quay sang nhìn cô
- Này! Cô tên gì ấy nhở?
Hiền có hơi bất ngờ về câu hỏi của Vương Nguyên.
Này này, chưa ai dám hỏi cô như vậy nha. Mà ngay cả khi anh đã biết cô là Nữ Ác Ma. Chẳng phải anh sợ cô sao?
Nhưng Hiền vẫn không lộ ra biểu cảm gì thái quá, chỉ nói ngắn gọn một câu
- Thu Hiền!
- Họ tên đầy đủ xem nào, cô đừng kiệm lời như vậy có được hay không?_ Vương Nguyên bỗng dưng quên mất thân phận của cô gái này mà cau mày nói rõ phẫn nộ trong lòng
- Nguyễn Thị Thu Hiền. Đã được hay chưa? Anh........phiền phức.........
Đùa, cô chưa bao giờ nói chuyện với ai nhiều quá 10 câu ( trừ Phương Thư). Nhưng giờ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lo-yeu-em-roi-biet-phai-lam-sao-t-f-b-o-y-s/2152189/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.