Vương Nguyên nằm thẫn thờ trên giường nhớ lại khuôn mặt và ánh mắt của Hiền khi ấy. Lại nhớ đến cái đoạn anh nói muốn kết bạn với cô. Thật sự mà nói thì lúc đầu anh sợ cô, sợ lắm luôn. Nhưng về sau khi bắt gặp ánh mắt ưu buồn của cô anh mới chợt nhận ra rằng: "cô ấy không đáng sợ như thiên hạ vẫn đồn, chẳng qua chỉ là lớp ngụy trang kiên cường mà thôi".
Đúng vậy, đã gọi là Nữ Ác Ma thì làm gì có chuyện ưu buồn, bi thương như thế, mà nếu có ưu buồn thì tuyệt đối không thể biểu lộ ra bên ngoài
( sự thật là Nguyên ạ, anh không nhận ra chị Hiền chỉ dùng biểu cảm ấy với một mình anh mà thôi??)
Ừm, chắc chắn là có lí do gì đó rồi. Anh nhất định phải thử sức chính phục cái tảng băng này mới được.
Nhưng mà làm sao để liên lạc với cô ấy mà thực hiện kế hoạch bây giờ?
Kệ đi! Anh và cô xem ra chắc chắn có duyên nên chắc chắn sẽ còn gặp lại.
Vương Nguyên nở một nụ cười chiến thắng rồi lăn quay ra giường ngủ một giấc
******Sáng hôm sau******
" Reng reng"
- Alo?
- Vương Nguyên hả, lịch chụp hình hôm nay hủy nhé. Đạo cụ có chút vấn đề cần sửa chữa và thay thế.
- Em biết rồi, cảm ơn anh, quản lý Trương!
" Ahaha, cuối cùng cũng được nghỉ ngơi rồi!l"
Vương Nguyên sung sướng reo ầm lên
Thực ra anh vui như vậy cũng không có gì là lạ. Bản thân là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lo-yeu-em-roi-biet-phai-lam-sao-t-f-b-o-y-s/2152188/chuong-35.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.