“Rõ ràng rất quen thuộc, nhưng lại không nhớ được…là tại vì sao? Mình tại sao lại quên những kia ức đó…”
Giao Uyên ngồi trầm mặc suy nghĩ, cô không hiểu tại sao những kí ức trước khi cô vào viện lại bị mất đi, chẳng lẽ tai nạn đó bị va chạm đầu nên mới quên?
Ba không hề kể những cảnh đó, ông ấy cố tình sao?
Rốt cuộc là gì? Mình thực sự muốn biết…
- Tiểu Giao.
Đột nhiên giọng nói ấm áp của người đàn ông khiến cô trở nên sao lãng, ngẩng đầu nhìn gương mặt quen thuộc
- Mặc.
Cao Lãnh Khang cầm quần áo đưa đến trước mặt Giao Uyên nói.
Nhìn quần áo trên tay anh, còn có cả đồ…lót, cô giật mình nhìn xuống, thân khoài chiếc khăn tắm ra thì không còn mảnh vải nào che chắn.
- Anh… đi ra ngoài đi, tôi tự lo được.
- Tôi không nhìn.
Để đồ bên cạnh cô, anh xoay người đứng thẳng. Anh không muốn bây giờ rời đi để cô một mình.
Biết được người đàn ông này cứng đầu, cô cũng chỉ lẳng lặng mặc đồ vào thật nhanh. Tóc gần như đã khô, cô cất chiếc máy sấy về nguyên vị trí rồi cầm khăn tắm lên để trên tủ.
- Tiểu thư, đồ ăn của cô.
- Cảm ơn, phiền mọi người rồi.
- Không có gì đâu ạ.
Một lúc lâu sau Giao Uyên mới ăn xong, đồ dùng cũng được mang đi hết, Tú Ảnh đứng đó nhìn cô, lúc nào cũng trong trạng thái thẳng người cung kính, cô ôn hoà lên tiếng
- Vậy…
Tú Ảnh vừa nói vừa nhìn Cao Lãnh Khang, thấy anh hơi gật người phụ nữ liền
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lo-yeu-anh-ho-la-lao-dai-hac-bang/1132893/chuong-98.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.