Giao Uyên dùng hai tay đẩy mạnh người đàn ông ra rồi nhanh chóng, cô đã rời khỏi người anh chạy về phía phòng tắm.
Gương mặt lạnh lùng hiện lên tia cười nhìn về hướng nữ nhân kia vừa chạy. Đơn nhiên để không lâu Cao Lãnh Khang lại trở về trạng thái ban đầu, ánh mắt của anh càng trở nên thâm trầm, như là che phủ một tầng sương mù mờ ảo, sờ không rõ, nhìn không thấu…
Cô rõ ràng không hề tuyệt tình! Rốt cuộc cô đang nghĩ gì?
Cao Lãnh Khang lại lần nữa rơi vào sự tình không rõ ràng, anh cực thấy khó chịu.
Trong phòng tắm, Giao Uyên mặt đỏ đến nhỏ ra máu. Cái tình huống này, cho dù cô có mạnh mẽ đến đâu thì thực sự vẫn không chịu được.
Thật xấu hổ!
“Từ hôm qua đến giờ, anh ta đều không phải đùa? Mình làm sao lại, không được! Nhất định phải chấm dứt, chuyện này hiển nhiên là không được!”
Mặt Giao Uyên vì nóng mà không rõ được nhiệt độ, cô ảo não ngồi bền xuốn mặt sàn lạnh khô.
“Cái cảm giác này là sao chứ…? Anh ta là người mà bác Nguyệt sinh ra, là cháu trai của mẹ mình…là anh họ, một người có thân phận phức tạp! Mình và anh ta chẳng phải là hai thế giới khác biệt hay sao?”
Nhất định phải cự tuyệt!
Là ý nghĩ duy nhất của cô ngay tại thời điểm này.
Củng cố lại tinh thần, cô đi đến đứng trước tấm gương đang phản chiếu bản thân.
“Đúng rồi, giấc mơ vừa nãy…cmn cái quí gì vậy? Từ từ…Trương Giao Uyên, mày…vậy mà lại quên rồi hả?!?
Chết tiệt! Rõ ràng vừa nãy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lo-yeu-anh-ho-la-lao-dai-hac-bang/1132881/chuong-86.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.