“Anh ta vậy mà thay đổi vì mình. Tình yêu đúng là thứ đáng sợ mà, mặt anh ta lúc nãy, thấy cũng tội mà thôi cũng kệ. Dù sao thì mình cũng đâu có tình cảm hay thân thiết gì anh ta đâu, vẫn là kệ đi….”
Giao Uyên ngẫm nghĩ, không lâu sau cô đã trở về và như bình thường cô đi vào nhà tắm đầu tiên.
- Nào mau ăn đi, đơ ra đấy làm gì?
Bạch Ngọc Tôn ngồi giữa chiếc bàn lớn, phong cách cổ điển sang trọng. Trên bàn được sắp xếp theo từng món trải dài cả một mặt bàn. Ông nhìn ba người kia vẫn ngồi im không động đũa thì liền lên tiếng thúc giục.
- Ba nuôi, ba nên cầm đũa trước.
- Gì, ăn thì ăn đi bày đặt lễ nghi.
Nói thế nhưng Bạch Ngọc Tôn vẫn làm như lời Cao Lãnh Khang nói vì ông biết rằng mấy đứa con này của ông nhất mực trong nhà ông phải tuân thủ, đã vậy tên cứng đầu nhất đã nói thì ông đành làm theo.
- Mời ba/ bác trai.
- Ăn đi.
Bọn họ bắt đầu vào việc ăn, Cao Lãnh Khang cũng cầm đũa nhưng món ăn thì không hề đụng đến.
- Sao vậy? Chê chỗ ta làm không ngon?
- Chỗ nào cũng không vừa.
Cao Lãnh Khang nhàn nhạt đáp, anh kiệm lời đến mức khiến đối phương không muốn giao tiếp với anh. Bạch Ngọc Tôn nheo mắt nhìn anh một hồi, xong cũng bó tay với cái thằng con người không ra người này.
Ăn xong tất cả lại ngồi trong một căn phòng. Nhưng căn phòng này cũng không khác phòng khách là mấy, nó chỉ đơn giản kín
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lo-yeu-anh-ho-la-lao-dai-hac-bang/1132870/chuong-75.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.