Giao Uyên nhìn Charles, gương mặt đã thấm chút mệt mỏi. Cô nhẹ hỏi
- Này anh thật sự không sao chứ?
- Tôi không sao, chút chuyện nhỏ này tôi không trụ được thì còn gì là đàn ông, đúng không?
“Chỉ giỏi cái bốc phét”
- Tôi thấy là anh sắp gục xuống rồi đấy
Giao Uyên bĩu môi nhìn, tự nhiên cô thấy một vệt đỏ chói ngay bắp tay của Charles. Giao Uyên ngây một lúc, đang ngồi thì bật hẳn dậy, chân từ từ di chuyển đến chỗ của người kia.
- Cô làm gì vậy? Đang bị thương đừng có mà chạy lung tung, không lại rách việc thì…
Cô ngồi xuống cắt ngang lời của đối phương, giọng hơi hoảng của cô cất lên
- Chảy máu,…tay của anh chảy máu rồi/!
- Cái…
Lại bị cắt ngang lời bởi tiếng động lớn phát ra từ bên ngoài. Nơi cửa hang động có một tiếng nổ khá lớn làm đả động đến bên trong khiến đá bụi rơi tứ tung.
Giao Uyên bất ngờ giật mình, cô theo bản năng bịt tai úp người xuống, Charles cũng đồng thời ôm đầu và cơ thể bị thương của cô. Điều này khiến tư thế của hai người có chút thân mật.
Tiếng nổ này là từ thuốc nổ của Cao Lãnh Khang. Sau khi tảng đá bị anh cho nổ thì anh nhanh chóng tiến vào trong.
Cao Lãnh Khang ấn đường hơi cau lại nhưng cũng chẳng biểu hiện rõ tâm trạng trên gương mặt. Vẫn là một gương mặt lạnh lùng như thường ngày.
- Charles, Giao Uyên. Hai người không sao chứ?
Giọng nói cất lên khiến hai con người kia thức tỉnh trong cơn hoảng loạn. Tuy nhiên giọng nói
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lo-yeu-anh-ho-la-lao-dai-hac-bang/1132853/chuong-58.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.