Nhìn thấy cô đi vào trên tay còn cầm ly cà phê anh nhờ quản gia nói với người hầu pha, gương mặt không biểu cảm giọng nghi ngờ hỏi cô
- Em đây là ý gì?
- Ý gì là sao chứ, em muốn gặp anh có chút chuyện tiện thể mang ly cà phê này lên cho anh thôi.
- Ừm, có chuyện gì?
- À ừm chuyện là, ừm thì là như vầy...
Nghe cô ấp úng nói chưa hết câu anh hơi nhíu cặp chân mày lại
- Là chuyện hôn ước của anh và tam tiểu thư của Tô gia ý, anh ừm hôn ước đó
Đang nói cô nghĩ là dù sao cũng là chuyện của anh mắc cái gì mà Cao Văn Lạc lại nhờ cô chứ. Cô nói có phải quá là vô duyên đi. Đúng là ngại chết cô rồi
- Sao lại nhắc đến? Là ông ấy nhờ em khuyên tôi?
- Hả à ừm à không phải chỉ là
Đậu má cô chưa chi đã dấu đầu lòi đuôi rồi nói thế người như anh làm sao không biết cơ chứ. Mày đúng là ngu mà Giao Uyên. Cô bây giờ chỉ muốn đi ra khỏi cái chỗ này mau thật mau thôi. Tại sao? Why? Tại sao cái chuyện phiền phức này lại đến tay cô cơ chứ
- Chuyện này không liên quan đến em, không cần em bận tâm.
- Nhưng mà nếu lấy cô ấy không phải sẽ tốt cho anh ư?
- Tốt?
- Cô ấy vừa đẹp vừa ngoan còn gì?
Bộ cô bị khùng hay gì những người vây quanh anh còn thiếu kiểu người như cô ta sao? Cô vốn chẳng biết gì nói thế thôi chứ cô đã gặp cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lo-yeu-anh-ho-la-lao-dai-hac-bang/1132813/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.