Phó Tư Bạch cố gắng chịu đựng cảm giác cuộn lên ở cổ họng: "Bỏ ra." Nói xong, cả người anh còn giật lên một cái. Ôn Từ biết có lẽ anh có gánh nặng thần tượng, không muốn thất thố trước mặt nhiều con gái như vậy, thế là cô quay sang nói với lái xe: "Bác ơi, phiền bác dừng xe bên đường một lát, có du khách say xe không thoải mái." "Bảo cậu ta dùng túi nilon đi." "Anh ta không thoải mái thật mà, bác dừng xe một lát thôi." Nhưng tài xế lại không muốn dừng xe: "Chúng ta đã hẹn giờ giấc rõ ràng với người bên cửa hàng thủ công mỹ nghệ, bây giờ cậu ta ở đây làm lỡ dở bao nhiêu thời gian thì thời gian du khách tham quan cửa hàng sẽ ít đi bấy nhiêu, vậy thì phần trăm hoa hồng của chúng ta..." Nhưng thái độ của Ôn Từ lại trở nên cứng rắn hơn hẳn: "Bác à, phiền bác dừng xe lại, bạn của tôi đang rất khó chịu, cũng nhân tiện để mọi người nghỉ ngơi một lát. " Quãng đường còn rất dài, lái xe cũng không thể không nể mặt người dẫn đội, thế là ông ta chỉ có thể dừng xe bên đường. Du khách cũng xuống xe, hít thở không khí trong lành của núi rừng, nhân tiện hoạt động cơ thể một lát. Ôn Từ dìu Phó Tư Bạch đi vào trong rừng: "Phó Tư Bạch, anh nôn đi, không sao đâu, nôn ra sẽ khá hơn rất nhiều." Phó Tư Bạch vịn vào thân cây, gắt gao ngậm chặt miệng, kiên quyết không nôn. Bảo anh nôn trước mặt cô gái mình nhung nhớ nhiều năm, thà bắt anh đi chết còn hơn... Phó Tư Bạch cũng chỉ còn một chút quật cường này thôi. "Anh đừng cố chấp như vậy." Ôn Từ nhìn anh cũng thấy khó chịu, dịu giọng nói: "Nôn ra sẽ khá hơn rất nhiều, đường còn dài lắm, phải đến tối mới tới nơi." Phó Tư Bạch vẫn xua tay không nói, chỉ dựa vào thân cây nhắm mắt nghỉ ngơi. "Nếu anh thấy ngại thì tôi sẽ để anh ở đây một mình, tôi qua bên đó đi dạo đây." Nói xong, cô xoay người đi đến đầu kia của rừng cây, chụp ảnh tình nhân cho những du khách khác. Mấy phút sau, Ôn Từ nhìn thấy Phó Tư Bạch đi từ trong rừng ra, nhìn sắc mặt có vẻ thoải mái hơn rất nhiều. Chắc là... không có vấn đề gì nữa. Cô tiến lại gần, quan tâm hỏi: "Có phải nôn xong thấy khá hơn nhiều rồi không?" Phó Tư Bạch vẫn cắn chặt răng, kiên quyết không nói một lời, sau khi lên xe thì rất tự giác ngồi xuống hàng ghế cuối cùng của xe buýt. Ôn Từ lo lắng đi tới, đưa cho anh một viên kẹo cao su. Anh nhận lấy, vẻ mặt nghẹn khuất cho kẹo vào miệng nhưng vẫn im lặng không nói. "Phó Tư Bạch, hay là anh ngồi lên đầu xe đi, ngồi ghế cuối càng dễ say xe hơn đấy." Phó Tư Bạch lắc đầu, không nói. Mạc Nhiễm quay lại nói: "Ôn Từ, cậu đừng để ý đến ông tướng này nữa, chưa thấy ai lắm chuyện như thế... còn đòi cậu chăm sóc suốt quãng đường đi. Kệ cậu ta đi, để cậu ta tự thích ứng." Ôn Từ thấy Phó Tư Bạch nhắm mắt, cuối cùng chỉ đành từ bỏ, ngồi lên hàng ghế ở đầu xe. Nửa tiếng sau, quả nhiên Phó Tư Bạch lại bắt đầu say xe, thật sự không chịu được nữa, thế là anh lại trầm mặt ngoan ngoãn ngồi lên ghế đầu. Ôn Từ vội vàng cầm lấy túi nilon, nhưng lại bị anh đẩy ra: "Không cần, không muốn nôn." Chỉ bị choáng đầu thôi. Cô thở dài, tháo gối tựa trên cổ mình rồi đeo nó lên cổ anh: "Anh ngủ một lát đi." Hai mắt Phó Tư Bạch nhắm nghiền, đầu nghiêng về một phía, tựa vào vai cô. Ôn Từ cũng không đành lòng đẩy anh ra, nhích người ngồi gần hơn một chút, để anh có thể dựa thoải mái hơn. "Anh chưa đi xe buýt bao giờ hả?" Anh đáp "ừ" một tiếng bằng giọng yếu ớt, trầm thấp vô lực, đồng thời quyến luyến dụi đầu vào cổ cô. Cô thở dài, bất lực nói: "Cho nên rốt cuộc là cọng gân nào của anh bị nối nhầm, không đâu chạy tới đây chịu khổ làm gì?" Phó Tư Bạch ngửi mùi chanh nhàn nhạt trên người cô, lẩm bẩm nói: "Tôi bị điên rồi."
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]