Phó Tư Bạch tựa đầu lên vai Ôn Từ ngủ một lát thì miếng dán chống say xe cũng phát huy công dụng khiến anh thoải mái được hơn.
Sau nửa tiếng chiếc xe bus cũng dừng lại trước cửa của cửa hàng bán đồ thủ công mỹ nghệ đặc sản ở khu du lịch.
Các bạn trong lớp cũng rất hợp tác với Ôn Từ, bước vào cửa hàng, dù không mua nhưng cũng vô cùng thích thú lắng nghe lời giải thích của hướng dẫn viên mua sắm.
Ôn Từ đi đến chỗ quản lý kí giấy, lại bị quản lý trách mắng cho một trận nói cô chậm trễ thời gian, mấy đoàn xuất phát cùng giờ đã sớm đến rồi.
Ôn Từ không thể nói gì chỉ có thể không ngừng xin lỗi.
Phó Tư Bạch đang dựa vào cánh cổng được chạm khắc, nhìn đôi mày hơi nhăn lại của Ôn Từ, trong lòng cảm thấy rất khó chịu.
Người con gái anh từng biết là người kiêu ngạo, ánh mắt luôn kiêu hãnh.
Cô của bây giờ đã gần kề hiện thực cuộc đời nhất rồi.
Mạc Nhiễm đi đến bên cạnh Phó Tư Bạch, nhìn thấy anh thất thần nên cô nhàn nhạt nói: “Tớ vẫn chưa nhìn thấy ai vì kiếm tiền mà nổ lực như vậy.”
Phó Tư Bạch nhìn lại và không nói gì.
“Nếu cậu thật lòng thương thì nói rõ mối quan hệ này đi, cô ấy sẽ không từ chối một người bạn trai có điều kiện tốt như cậu vậy đâu.”
Ngón tay Phó Tư Bạch đang chơi đùa chiếc bật lửa, vẻ mặt không cảm xúc: “Không thương.”
“Cậu cứ cứng miệng nữa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lo-tay-xoa-nham-wechat-cua-lao-dai/3112669/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.