Kỳ thi cuối kỳ kết thúc, Nguyên Nhị cùng Hạ Yên và mấy người bạn cùng phòng rủ nhau đi tới thị trấn nhỏ cách thủ đô mấy trăm km du lịch mấy ngày rồi mới về nhà. Khi trở lại đại viện Mục gia cô đi thẳng đến tòa nhà phía đông.
"Dì Vương..." Cô lên tiếng gọi dì Vương đang quét dọn ở kia một tiếng, hỏi: "Anh Nghiên Chi đâu ạ?"
Dì Vương mỉm cười, chỉ chỉ trên lầu. "Hẳn là ở thư phòng."
"Tiểu thư." Dì Vương hạ giọng gọi.
Nguyên Nhị kỳ quái nhìn bà. Cô cũng học theo bà nhỏ giọng hỏi: "Có chuyện gì ạ?"
Dì Vương nhìn phía cầu thang, xác nhận không có ai mới nhỏ giọng nói: "Mấy ngày nay tâm tình của thiếu gia không tốt, cô nhanh chóng lên phòng dỗ cậu ấy đi."
"Vì sao tâm tình anh ấy lại không tốt?" Mới vừa hỏi xong Nguyên Nhị giống như hiểu rõ chuyện gì đó. Không chờ dì Vương trả lời cô đã nói: "Cháu đã biết."
Trên lầu, cửa thư phòng khép hờ, âm thanh nói chuyện từ kẹt cửa truyền ra, giọng nói lạnh lùng.
Nguyên Nhị ghé vào cửa, từ khe hở trộm nhìn người bên trong. Người đàn ông đưa lưng về phía cửa, một tay cắm ở túi quần, một bàn tay cầm di động gác ở bên tai, giọng nói của anh thanh lãnh lại trầm thấp. Nguyên Nhị nghe lén trong chốc lát, mặc dù không hiểu những chuyện liên quan tới quân sự.
nhưng mà từ ngữ khí nghiêm túc của anh cô có thể biết đó là chuyện quan trọng.
Nguyên Nhị vốn định lặng lẽ đi vào nhưng cánh cửa trước mặt lại cố tình không chiều
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lo-tai-nho-cua-anh/1853738/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.