Trình Lưu đặt điện thoại xuống, ngẫm lại thật kỹ đoạn hội thoại với cậu nhân viên vừa rồi: Món quà không nhất thiết phải có giá trị nhiều nhưng phải thể hiện được tình cảm của bản thân.
Vậy món quà nào có thể nói lên tình cảm sâu sắc của mình đây?
Trình Lưu nghĩ mãi không ra kết quả, cuối cùng chỉ còn cách nhấc điện thoại lên truy cập vào trang ***bao nào đó, gõ mấy chữ vào ô tìm kiếm: [Những món quà tình yêu quý hơn vàng.]
Một giây sau, trên giao diện xuất hiện một loạt sản phẩm, trong đó có hai thứ khiến cô chú ý.
Một là tấm bảng hiệu bằng inox, món đồ còn lại là một cục gạch kiên cố.
Hai món quà này tuyệt đối đủ tính chân thật! Một cái không bao giờ gỉ, một cái đủ sức nặng.
Khi ấy Tiểu Trình tổng lập tức động lòng.
Tuy nhiên… sau khi bấm vào chi tiết sản phẩm và nhìn kỹ, Trình Lưu lại không hài lòng cho lắm. Tấm bảng hiệu inox không đủ lấp lánh, giá cả lại quá rẻ không xứng với bạn trai. Cục gạch cũng không được, không nói đến chuyện giá quá rẻ thì nếu chẳng may cục gạch bị rơi xuống đất, chúng vẫn có nguy cơ bị vỡ thành hai mảnh.
Món quà là để thể hiện mối quan hệ vững như đá tảng giữa mình và bạn trai, nếu thật sự tan vỡ, điều đó chẳng phải đồng nghĩa với tình cảm của hai người cũng bị chặt đứt?
Không được, tuyệt đối không được.
Trình Lưu nhìn chằm chằm vào giao diện thương
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lo-roi-yeu-luon/2530394/chuong-15.html