Khu tập thể Văn Hưng, vào lúc bốn giờ sáng.
Ngoài cửa sổ không mưa, ngay cả tiếng gió xào xạc thổi qua kẽ lá cũng biến mất, mọi thứ yên lặng như tờ. Quý Triều Chu chợt tỉnh giấc, anh chống tay ngồi dậy, chiếc chăn mỏng tuột xuống theo chuyển động, cổ áo của bộ đồ ngủ màu đen hơi xộc xệch.
Quý Triều Chu đứng dậy không chút do dự, cầm điện thoại trên tủ đầu giường, vội vàng ra khỏi phòng. Khứu giác của anh cực kỳ nhạy bén, anh đi thẳng xuống cầu thang mà không hề dừng lại.
Ngọn đèn trên hành lang tự động bật sáng, Quý Triều Chu đi đến lối vào hành lang, bề mặt chiếc xe điện vẫn đang sạc bình thường, không có ánh lửa nhưng anh có thể ngửi thấy mùi khét lẹt tỏa ra từ trong xe. Quý Triều Chu đưa tay rút đầu cắm sạc, nhìn theo bối dây điện lủng lẳng, là của hộ gia đình trên tầng bốn.
Anh không biết các hộ dân ở trong tòa nhà này, mà chỉ biết rằng có một bà lão tầm 60 tuổi đã nghỉ hưu sống một mình trên tầng ba. Vì bà ấy không đi làm nên thỉnh thoảng anh vẫn gặp ở hành lang. Bà lão nhiệt tình, vừa nhìn thấy anh là thao thao bất tuyệt, còn những người khác thì anh hoàn toàn không biết.
Quý Triều Chu quay trở lại tầng hai, chuẩn bị về phòng nhưng đột nhiên anh quay đầu nhìn xuống lầu. Mùi khét không hề giảm đi mà trái lại còn tăng lên.
Ngón tay cầm nắm cửa của Quý Triều Chu đã trở nên trắng bệch, một lát sau anh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lo-roi-yeu-luon/2530392/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.