Hơn bảy giờ tối, Quý Mộ Sơn mang chăn mền sạch sẽ tới, Quý Triều Chu đi ra ngoài lấy.
“Triều Chu.” Quý Mộ Sơn lấy ra mấy cái túi từ trong xe và gọi con trai: “Đây là quần áo và giày dép mà con đã mua ở trung tâm thương mại ngày hôm đó.”
Ông nhân cơ hội này để cùng con trai đi vào biệt thự.
“Tôi tiễn ông ra ngoài.” Sau khi cất đồ vào phòng ngủ, Quý Triều Chu nói với người đàn ông đang đứng trong phòng khách.
Quý Mộ Sơn không giấu được sự kích động trong lòng khi nghe những lời đó, trên khuôn mặt xưa giờ luôn nghiêm nghị có thêm nụ cười: “Được.”
Hai người cùng nhau bước ra khỏi biệt thự, Quý Triều Chu vẫn im lặng nhưng Quý Mộ Sơn hiếm khi lại nói nhiều: “Sân trước dọn dẹp xong có thể trồng một số loài hoa con thích, nhưng bên ngoài tối quá, con nhớ lắp thêm đèn nhé.”
Đường đến sân không dài, chẳng mấy chốc đã đi ra ngoài, Quý Mộ Sơn cũng chẳng có cơ hội để nói thêm vài câu.
Quý Triều Chu mở miệng: “Ông nên về đi.”
“Được, được, bố về trước.” Quý Mộ Sơn muốn giơ tay vỗ về cậu con trai đã cao hơn cả mình, nhưng cuối cùng vẫn thu tay về một cách lúng túng, “Triều Chu, con nhớ nói cho bố biết nếu có cần gì nhé.”
Quý Triều Chu không đáp, lẳng lặng nhìn Quý Mộ Sơn lên xe rời đi.
Khi đèn hậu của chiếc xe biến mất khỏi tầm mắt, hai ngọn đèn mờ bên đường cũng không thể chiếu sáng được
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lo-roi-yeu-luon/2524756/chuong-24.html