Trước cửa phòng cấp cứu là Đàm Dạ, hắn ngồi đó trong bộ dạng lấm lem, ướt nhẹp từ đầu tóc tới quần áo.
Người đang cấp cứu bên trong là Vi Uyển Uyển và hắn có mặt ở đây để chờ đợi thông tin của cô, cũng chính hắn là người đã theo xe cứu thương đưa cô vào đây.
Tại sao lại là hắn mà không phải mội ai khác ngoài đường? Rõ ràng là đã chia tay, rõ ràng đã vứt bỏ, sao đến phút quan trọng, hắn vẫn là người ở bên cô?
Hai tiếng trước...
Vi Uyển Uyển rời đi, Đàm Dạ tự nhốt mình trong phòng với một bầu trời hỗn độn. Trên tay là chai rượu, cứ chốc lát lại đưa lên miệng uống ừng ực vài ngụm.
Lúc này, Bạch Hoa Thanh đẩy nhẹ cửa bước vào. Cô thấy hoang mang khi trong phòng chẳng có lấy một ánh đèn.
"Anh Đàm Dạ... Em mang cà phê vào cho anh đây!"
Rón rén đi vào, đặt tách cà phê lên bàn. Cô nhìn người đàn ông ấy, rồi lại cau mày khi thấy hắn đang uống rượu.
"Sao anh uống rượu vậy? Mấy hôm nay bận chuyện tang sự của mẹ, anh đã không ăn ngủ gì rồi, giờ lại uống rượu như vậy sẽ không tốt...Hay để em..."
"Cô ấy đi rồi à?"
Bạch Hoa Thanh khựng lại khi nghe thấy câu hỏi ấy, cô nghĩ một chút, mới khẽ hỏi lại:
"Ý anh là chị gái lúc nãy..?"
"Ừm."
"Vừa rồi anh bảo em pha cà phê nên em đi ngay luôn, tới lúc em quay trở ra thì chị ấy đi rồi. Mà ở ngoài còn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lo-mot-buoc-dau-thuong-ca-doi/2890718/chuong-46.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.