Máu từ ngực Đàm Dạ rịn ra theo mũi dao sắc nhọn của Daniel vừa đâm vào. Hắn đau, nhưng không kêu gào, cũng không nhăn nhó thảm thương, chỉ là hơi nhíu mày một chút chứ ánh mắt thì vẫn dõi theo từng biểu cảm trên sắc mặt của người con gái ấy.
Không chỉ hắn mà tất cả mọi người đều đang chăm chú nhìn cô, xem xem Vi Uyển Uyển sẽ có thái độ như thế nào.
Đàm Dạ rất mong chờ, cũng tự tin khi cho rằng cô sẽ vì hắn mà rơi nước mắt, thừa nhận trong lòng còn tồn tại tình yêu với hắn, nhưng sao lúc này hắn chỉ thấy gương mặt lẫn ánh mắt của cô chả có chút dao động, thậm chí còn chẳng nhìn về xem rốt cuộc hắn đã bị như thế nào.
Vi Uyển Uyển thật tâm vô tình đến thế sao? Cô không còn một chút tình cảm nào với Đàm Dạ thật ư?
"Vi Uyển Uyển, cô không quan tâm tới người đàn ông này thật sao?"
Daniel cẩn trọng dò hỏi, đôi mắt sắc xảo chú ý kỹ càng không sót một chi tiết nào trên gương mặt cô gái.
Đối phương im lặng, mũi dao trong tay Daniel lại đâm sâu hơn một chút. Cô biết điều đó nên bàn tay bất giác siết chặt.
Giữa yêu và không yêu, tiếp tục và dừng lại, cô phải dứt khoát đấu tranh một lần để có được câu trả lời cuối cùng.
Một mối quan hệ mập mờ cũng chỉ khiến đôi bên mệt mỏi...
"Xem ra cô ta không yêu chú em thật rồi. Đàm Dạ à, ngươi thật là đáng thương."
Dứt lời
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lo-mot-buoc-dau-thuong-ca-doi/2890665/chuong-72.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.