Cùng nhau ra xe để về nhà, nhưng Vi Uyển Uyển lại không có người tới đón, một mình cô đứng bơ vơ giữa bối cảnh đông đúc, bỗng nhiên cảm thấy có chút lạc lỏng.
Không sao, không ai đón đưa thì tự thân vận động về nhà, dù sao đây cũng là sự lựa chọn của chính bản thân cô mà. Mặc dù chưa biết rõ đường nào về nhà nhưng hai chân vẫn cứ bước trong vô định.
Đàm Vũ, Tả Lãnh Thiền, Lục Dữ, ba người đàn ông đều nhìn theo bóng lưng cô độc của người phụ nữ, chỉ riêng Đàm Dạ đã cùng Bạch Hoa Thanh ngồi vào xe trước. Hắn căn bản không còn đoái hoài gì tới người con gái ấy nữa.
Cô vô tình thì hắn vô tâm, họ cứ như vậy mà đường ai nấy bước.
"Anh Lục, sao còn đứng đó nữa? Mau lái xe đưa anh Dạ tới bệnh viện đi chứ."
Bạch Hoa Thanh quay trở ra hối thúc và Lục Dữ vẫn đang bối rối nhìn lại cô, rồi hỏi:
"Thiếu phu nhân, cô ấy..."
"Sức khỏe của anh hai vẫn quan trọng hơn, tạm thời cứ mặc kệ chị ấy đi. Chúng ta đưa anh hai vào viện trước đã."
"Ừm!"
Nghe lời, Lục Dữ liền khẩn trương vào xe cầm lái, Bạch Hoa Thanh thì ngồi ở hàng ghế phía sau với Đàm Dạ.
Mặc dù vết thương trên ngực hắn đã không còn chảy máu, nhưng nhìn một thân ảnh dính toàn bụi bẩn lẫn vết máu đã khô, cộng thêm gương mặt đầy rẩy vết bầm, phận làm em gái như Thanh Thanh vẫn không khỏi đau lòng.
Vậy mà, người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lo-mot-buoc-dau-thuong-ca-doi/2890664/chuong-73.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.