"Tại sao không hỏi thử xem, tôi có còn yêu anh hay không?"
Hỏi ư? Đương nhiên hắn cũng muốn hỏi để biết rõ trong lòng cô có còn yêu hắn hay không. Nhưng có một thứ mang tên nỗi sợ lại chiếm trọn lý trí khiến hắn không dám mở lời.
Hắn sợ nhận được câu trả lời phũ phàng sẽ làm con tim tan nát, thà không đối mặt, chứ sợ đối mặt rồi lại mãi mãi chia ly.
Sự đời trên thế gian này trớ trêu thật, khiến con người ta phải đợi tới lúc mất đi rồi mới biết trân trọng và chính Đàm Dạ cũng đang căm ghét điều đó.
Hắn im lặng, rồi chỉ cười trừ:
"Chuyện đó thì đâu có quan trọng, bởi vì anh yêu em là đủ rồi."
"Nhưng tình yêu chỉ đến từ một phía căn bản không tồn tại hạnh phúc."
Không cần hỏi thì Đàm Dạ cũng hiểu được vấn đề.
Cô không còn yêu hắn nữa, điều đó cũng là thật...
Ánh mắt kiên định chợt xao lãng bởi sự thất vọng, một chút hụt hẫng làm trái tim bỗng chông chênh, đau nhói.
Hắn xoay người, đi về giường ngủ cùng với câu hỏi:
"Nếu đã không còn yêu, vậy em đến đây làm gì?"
"Tôi xem anh như một người bạn, nên..."
"Anh không cần em thương hại. Về đi, trở về làm điều mà em muốn."
"Khụ...khụ..."
Điệu bộ bất cần, sắc mặt nhợt nhạt, đôi môi khô nứt vì thiếu nước, hắn không ổn, nhưng bất ổn nhất là một trái tim đang mang đầy thương tổn.
"Không yêu cũng không thể làm bạn hay
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lo-mot-buoc-dau-thuong-ca-doi/2890660/chuong-76.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.