Mười tám năm sau...
Thời gian thấm thoát thôi đưa, cảnh vật vẫn còn, nhưng con người thì không ngừng thay đổi.
Sau mười tám năm hôn nhân, con trai của Đàm Dạ và Vi Uyển Uyển nay đã ra dáng cậu ấm bảnh bao, khí chất ngời ngời của một đại thiếu gia độc nhất vô nhị, con nhà hào môn.
Nhờ thừa hưởng gen di truyền quá đỗi mạnh mẽ của Đàm Dạ, mà Đàm Vi Dương đã có khí chất sát gái ngay khi chỉ vừa là một chồi non mới nhú. Nay, sấp xỉ thiếu niên mười tám, xung quanh anh ta càng có nhiều cô gái theo đuổi, tiếc rằng suốt một tuần qua, anh chỉ tương tư duy nhất một người...
Biệt thự Dạ Uyển...
"Thưa ba mẹ, con mới đi học về!"
"Ừm, chào con!"
Đàm Vi Dương tay vác ba lô, vừa về tới nhà đã trình diện với hai vị phụ huynh bằng gương mặt bí xị, như kẻ thất tình.
Thấy vậy, Đàm Dạ liền bỏ tách cà phê đang uống dở xuống bàn, rồi hỏi:
"Gì vậy? Gì mà ảo não như không có tí sức lực nào hết vậy con trai?"
Đàm Vi Dương lắc đầu, nét mặt điển trai, cực ưu tú trưng ra biểu cảm chán chường.
"Thất bại rồi, con trai ba thất bại rồi. Lần đầu tiên, Đàm Vi Dương này nhục nhã đến như vậy."
Vi Uyển Uyển đang ngồi đó xem lại bản thảo cũng bị thu hút đôi ba phần. Đàm Dạ thì nhanh hơn một nhịp, nên ông là người hỏi:
"Chuyện gì mà nhục? Đang tuổi ăn tuổi học có làm công lên chuyện xuống gì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lo-mot-buoc-dau-thuong-ca-doi/2890654/chuong-81.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.