Translate & edit: Tĩnh Khuynh
Nhưng làm sao cô có thể chạy nhanh hơn chiếc xe được. Khi xe đi ngang qua cô, Cố Niệm Bân từ cửa sổ xe phía sau nhìn ra, cô gái dừng ở ven đường, ngơ ngác đứng đấy, thế mà lại đang cắn móng tay. Cô có phải là đã quá lớn để làm hành động đấy rồi không? Đúng là một người kì lạ!
Tiểu Đinh buồn bực "Kì quái, cô ta sao lại chạy đi vậy?"
Cố Niệm Bân không nói gì, vỗ trán buồn cười. Từ kính chiếu hậu thấy nụ cười của thiếu gia, Tiểu Đinh giật mình nảy người: Thiếu gia không phải là người hay cười, nhưng chuyện gì đang xảy ra hôm nay vậy? Chẳng lẽ buổi xem mắt đó đã thành công?
Cố San San từ trong nhà tung tăng chạy ra ngoài "Anh hai, cuối cùng anh cũng về. Mẹ đã cằng nhằng suốt cả buổi chiều."
"Mẹ còn chưa hảo hảo nhắc đến em đó, nào có vừa về đến lại không chịu ở nhà?" Cố Niệm Bân chậm rãi bước lên bậc thang.
"Thôi nào, mẹ là đang nhắc tới anh mà!" Cố San San kéo cánh tay anh trai hướng vào nhà đi tới "Điều mẹ đang quan tâm nhất là buổi xem mắt của anh với vị Hạ tiểu thư kia có thành công hay không."
Khi họ vào nhà, Phương Nhã Như háo hức nhìn con trai, vội hỏi "Thế nào? Nhanh nói cho mẹ nghe xem, cô gái con gặp hôm nay có được hay không?"
"Không phải lúc gọi điện thoại con đã nói với mẹ rồi hay sao?" Cố Niệm Bân ngồi xuống ghế và cầm lấy tách trà từ trong tay người hầu đưa tới. Sau
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lo-lem-ngay-tho-va-boss-quyen-ru/217372/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.