Sáng sớm đang lúc tiếng chim hót lanh lảnh, là sức sống dạt dào nhất ngày xuân, nhưng trong tiết trời đẹp đẽ có người trong lòng đầy tịch mịch cô liêu. Tùng đóng dấu một loạt văn kiện hồ sơ xong ngẩn người nhìn ra ngoài cây hồng cổ. Đã mùa thu rồi, cây hồng năm nay còn trĩu quả hơn năm trước trơ mỗi cành khẳng khiu.
Ông Tố đọc hết tờ báo tài chính, gỡ kính đặt xuống bàn. Mấy năm nay con trai điều hành công ty rất tốt, ông đã có thể thanh thơi nhàn hạ chim muông cây cảnh.
– Bố, con nghỉ 1 tuần, đã sắp xếp công việc ổn thoả, phó giám đốc và trợ lý Trung sẽ hoàn thành công việc.
– Con đi đâu vậy?
– Relax một chút thôi bố, 4 năm qua… con không nghỉ ngày nào!
Ông Chu giật mình nghe giọng nói hơi nghẹn lại của con trai. Chưa bao giờ nó biểu lộ cảm xúc như lúc này, ánh mắt của nó dường như không còn sức sống, cho dù đang đứng trước mặt ông nhưng lại cảm thấy như đang ở một nơi rất xa xôi.
– Con ạ, đừng nghĩ nhiều nữa, con có tiền rồi, tìm đối tượng thế nào chẳng có? Muốn giống con bé kia cũng không phải phải quá khó khăn!
– Con về đây!
Không nhắc đến thì thôi nhưng cứ hễ chạm vào, dù chỉ một câu nói thoáng qua cũng khiến nỗi nhớ tích tụ thành dòng sông lớn, từng đợt sóng cuồn cuộn không ngừng chảy trong tâm trí anh.
Bà Xuyến vừa đi đến ngõ thấy con trai đi trở ra đuôi mắt ánh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lo-hen-voi-xuan-thi/2587386/chuong-30.html