Tùng gấp mấy bộ quần áo cho vào cặp táp rồi đi ra xe. Một tuần ở đất này đã khiến anh có thể lấy lại được sức sống và đam mê trong công việc. Giờ là lúc phải lên Hà Nội làm việc. Anh đi qua sảnh, thấy nhân viên đang tất bật chạy đi chạy lại như có hội dừng chân.
– Đào, hôm nay có gì à?
– Dạ sếp, hôm nay nghệ nhân ẩm thực sẽ qua đây kiểm tra bếp núc nên bọn em đang sắp xếp lại bếp ăn, yêu cầu của cô ấy cao lắm ạ.
Đuôi mắt Tùng đột nhiên giật giật anh nhìn vào cái tên trên brochure – Mina, nghe quen quen mà không nhớ đã nghe ở đâu. Anh đứng lại một lúc nhìn sảnh tiệc không muốn rời đi. Nhớ lại cái thời còn phụ trách truyền thông ở đây, những buộc tiệc thế này cũng một tay lên ý tưởng. Anh mỉm cười thở hắt ra, chuyện ở đây cứ để Vỹ và Thảo lo là được.
Mi bước vào resort vừa lúc chiếc xe màu đen ngoặt vào khúc quanh của ngọn núi. Cô dừng lại ngắm nhìn ký ức bao nhiêu năm đầy cảm thán. Qua bàn tay xây dựng của những người trẻ nhiệt huyết, homestay chẳng những đã trở thành resort mà còn là một trong những khu nghỉ dưỡng bề thế sang trọng nhất vùng. Chỗ này 7 năm trước cô bước vào là nhân viên phục vụ, bây giờ lại là một chuyên gia ẩm thực. Nhân viên resort ra tận cổng để đón tay bắt mặt mừng rồi đưa cô vào gặp Thảo.
Mai đang sắp xếp lại đống hồ sơ trong phòng làm việc, thấy em gái vào thả
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lo-hen-voi-xuan-thi/2587385/chuong-31.html