“Người đâu?” Vệ Kiêu trở lại bờ đầm, hướng trong đầm nhìn quanh. Đã sắp hoànghôn, hơi nước lượn lờ càng sâu, hắn nheo lại con mắt cực lực tìm kiếm.
“Yên Hoài Tuyết! Yên Hoài Tuyết!” Vệ Kiêu kêu to, nhưng không người đáp lại.
“Kỳ quái, người đâu rồi, sẽ không bỏ lại lão tử tự chạy trước chứ.” Vệ Kiêu đang định tìm xung quanh tiếp, lại bị gì đó ở bờ đầm ngăn cản bướcchân.
Cái gì vậy? Đá đá, Vệ Kiêu ngồi xổm xuống, từ trong nướclạnh buốt thấu xương mò đến, cuối cùng mò tới một cơ thể lạnh lẽo, cốsức đem người từ trong nước kéo lên bờ, lật qua thân thể.
“Yên Hoài Tuyết?” Vệ Kiêu kinh ngạc, lúc này khóe miệng Yên Hoài Tuyết còn lưu vết máu.
Vỗ vỗ gương mặt của hắn. “Này này, ngươi tỉnh tỉnh, đừng dọa ta!”
Yên Hoài Tuyết hơi nhíu nhíu mày, khóe miệng giật giật, vẫn là không tỉnh lại.
Nghe không rõ hắn đang nói cái gì, Vệ Kiêu cúi đầu, đem cái lỗ tai tới gần cạnh miệng hắn.
“Ngươi nói cái gì?”
“Lạnh… lạnh…” Đầu Yên Hoài Tuyết hướng trong lòng Vệ Kiêu nhích lại gần, haitay cũng chầm chậm vòng lại hông hắn, ở trên ngực Vệ Kiêu tìm kiếm ấmáp.
“Thật là, ai bảo ngươi tìm nơi quỷ quái như thế luyện công,đáng đời!” Miệng tuy rằng nói vậy, Vệ Kiêu vẫn là cởi áo khoác, che lênthân trên trần trụi của Yên Hoài Tuyết .
Trầy trật cõng Yên HoàiTuyết lên lưng, Vệ Kiêu đi về phía lục ý xa xa dần dần đậm, suy nghĩ tìm chỗ nào qua một đêm này rồi hãy nói sau.
Cõng một tên không hề nhẹ, đi một lát lại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lo-hanh-phan-van/197537/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.