Nhìn từ bên ngoài, độc viện ở Triêu Hoàng cung khá hẻo lánh, cùng sân bìnhthường giống như nhau không có gì khác biệt, chẳng qua là bố trí hơi lộvẻ mộc mạc, đại môn đóng chặt, cửa cũng không có nha hoàn hộ vệ.
Thanh Sơ mở khóa cửa, Yên Hoài Tuyết mới vừa rảo bước tiến lên, bên trongliền truyền ra tiếng gầm nhẹ tựa như dã thú bị xâm nhập địa bàn.
Xuyên qua tiền thính, mở một cánh cửa, một bóng dáng cao lớn xuất hiện ở trước mắt.
Đầu đầy tóc rối bời che khuất con mắt, quần áo rách tả tơi, trên người cũng có rất nhiều vết thương. Tay chân đều bị xích sắt khóa lại, liêm trướng bàn gỗ bên cạnh không một cái toàn vẹn, tất cả đều có vết tích cắt vụnxé nát.
Yên Hoài Tuyết vươn song chỉ, diệu (chói lọi) ra ánhhuỳnh quang, gạt bỏ còng tay xiềng chân, lập tức xuất hiện một vết rạn,nhưng không tách ra. Nam nhân cao to nhìn thấy người lạ, liền gào thétnhào lên, Yên Hoài Tuyết đứng ở ngoài một bước, xích sắt bị rung lengkeng xủng xẻng.
Thanh Sơ lên trước một bước: “Bộ xiềng xích nàyxuất từ Tỏa Kiếm lư, huyền thiết tốt nhất chế tạo ra, thứ bình thườngvốn khóa không được Thiên Tru.”
Yên Hoài Tuyết tiến lên một bước, vén lên tóc trên trán Dịch Thiên Tru, lộ ra một đôi mắt tràn ngập tơmáu đồng thời không có lý trí.
Hắn cau mày: “Phu nhân, vì sao phải như vậy.”
Vẫn đứng ở xa xa Liên Ly Tiêu chậm rãi đi đến, vẫn là váy sam xanh biếc,loại nhan sắc trong trẻo nhưng lạnh lùng quyến rũ này, khó có ai có thểxuất sắc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lo-hanh-phan-van/1350841/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.