Dùng khuỷu tay chống ngực Yên Hoài Tuyết, bắt lấy cổ tay hắn quăng qua một bên, Vệ Kiêu nhảy xuống đất.
“Hai…hai cái đại lão gia, dính méo cái gì, thời gian không còn sớm, ngươi nghỉsớm một chút đi.” Vệ Kiêu trừng mắt, rống lớn nói. Chỉ tiếc hai má vẫnhồng đến bên tai, làm cho người ta chỉ cảm thấy tiếng rống mang theo vài phần cậy mạnh.
Dùng sức đẩy cửa ra, Vệ Kiêu nhỏ giọng nói thầm:“Mắc cỡ chết người đi được mắc cỡ chết người đi được, ngươi nói ngươimặt đỏ cái gì!” Nói xong còn dùng tay dụng sức vỗ vỗ mặt, vẻ mặt tứcgiận lao ra, vừa nhấc đầu liền nhìn thấy nam tử tuấn tú đến cửa.
Mấy câu vừa nãy sẽ không nhượng hắn nghe thấy đi, Vệ Kiêu vẻ mặt xấu hổ, mất tự nhiên cười gượng hai tiếng.
“Ta hỏi một chút, cái kia… Diệu Duyệt đi đâu rồi…”
“Trình cô nương hẳn là còn cùng Loạn Vũ ở tiền sảnh.” Thanh Sơ tươi cười khiến người ta như tắm gió xuân, chỉ tiếc da mặt Vệ Kiêu đã nhanh hồng thấu,cũng nhìn không ra gió xuân gì hơn, nói tiếng tạ ơn liền vội vã vọtnhanh.
Vệ Kiêu đi rồi, cửa bị lực mạnh đóng còn đang lung lay lắc lắc, Yên Hoài Tuyết nhìn chằm chằm phương hướng người nọ ly khai, hơinheo lại con mắt, khóe miệng gợi lên độ cung, đầu lưỡi nhẹ nhàng liếmqua môi trên.
Lần sau còn muốn hôn…
“Chuyện Ngụy Lập Namrốt cuộc là ai làm, hung thủ bắt được chưa, Yên Hoài Tuyết vì sao phảilấy thân phận Triêu Hoàng Cung chủ ở nơi này, còn có…” Trình Diệu Duyệtngồi đối diện Loạn Vũ, liên tiếp đặt câu hỏi.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lo-hanh-phan-van/1350833/chuong-25.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.