*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Edit: Cháo
Lục Nhất Thịnh nhìn trông có vẻ là người bạc tình, nhưng anh cũng sẽ về nhà ăn Tết. Mặc dù cha anh đã qua đời vì ung thư, nhưng thân thích vẫn còn đó, có những người còn nhìn anh lớn lên, nhớ đến phần tình cảm ấy nên mỗi năm anh cũng sẽ về tụ họp một hai lần.
Đương nhiên phải dẫn theo Lục Đồ rồi, sớm hay muộn cũng phải gặp họ thôi. Lục Nhất Thịnh sớm đã biết Lục Đồ sẽ được các trưởng bối hoan nghênh, cái danh thân cô thế cô đã đủ khiến người ta đau lòng rồi. Nhưng anh không ngờ ngay cả trẻ con cũng thích cậu nữa, đứa nào càng nhỏ thì càng thích, vừa thấy mặt cậu là đã thích rồi, léo nhéo gọi anh Lục Đồ, sau đó xông lên ôm chầm lấy cậu.
Lục Đồ sinh ra chỉ để anh ôm thôi, dáng người vừa vặn như được khảm vào trong lòng anh, mái tóc mềm mại cọ lên gò má của anh, giống như con chim non vậy. Lục Nhất Thịnh ăn giấm tách đứa bé ra khỏi Lục Đồ, “Anh Lục Đồ phải đi ăn rồi.”
Trên bàn ăn là những người họ hàng thân thích không kể hết được tên, họ đang vui vẻ hỏi đông hỏi tây, từ nơi sinh ra đến trường theo học, từ trường theo học đến công việc rồi lại từ công việc hỏi đến tình trạng yêu đương. Đây là lần đầu tiên Lục Đồ trải qua tình cảnh này, Lục Nhất Thịnh còn không nói đỡ hộ cậu,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lo-do/1201362/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.