Tim ta chợt chùng xuống, giả vờ như không nghe thấy gì, đi vòng qua tượng Phật, hội họp với y.
“Đi thôi, ngồi xe ngựa của ta xuống núi.”
Ta gật đầu, nhưng không dám nhìn thẳng vào y.
Một lúc sau, một giọng nam lướt qua tai: “Phiên Nhiên, nàng không chịu về với ta, là vì hắn sao?”
Lục Quân ướt sũng bước vào, đôi mắt đỏ hoe nhìn ta.
“Không phải.”
Y cau mày sâu hơn: “Vừa rồi ta đến tiệm may tìm nàng, thấy nàng lên xe ngựa với hắn, ta liền phóng ngựa đuổi theo đến tận đây. Nàng nói với ta không phải, nàng nghĩ ta sẽ tin nàng sao?”
“Lục Quân, ngươi có tư cách gì mà chất vấn ta?”
Lục Quân lo lắng tiến lại gần, nước mưa trên trán chảy dọc má hắn rơi xuống vai, dưới chân hắn cũng là một vũng nước.
“Nếu nàng thực sự không thích Oánh Oánh, nàng ấy sinh con xong, ta sẽ đuổi nàng ấy đi là được.”
“Không liên quan gì đến nàng ấy, vì sao ngươi luôn nghĩ là vấn đề của người khác?”
Hắn lại nhích thêm một bước về phía ta, Tiết lang trung chắn trước mặt ta, sắc mặt Lục Quân thay đổi, ánh mắt lạnh lùng nhìn y.
“Tránh ra, ta muốn nói chuyện với nương tử của ta.”
“Nàng ấy đã nói rồi, không muốn đi theo ngươi. Nếu ngươi thật sự quan tâm nàng ấy, sẽ không làm những chuyện trái với ý nguyện của nàng ấy.”
Tay Lục Quân khựng lại giữa không trung, Tiết lang trung nhân cơ hội kéo ta, che ô bước lên xe ngựa.
—
Suốt ba ngày liền, Lục Quân không xuất hiện nữa, ta nghĩ ta hắn đã
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lo-buong-bo/5212543/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.