Trong khoảnh khắc, ta bừng tỉnh, Từ Oánh Oánh tỉnh táo hơn ta rất nhiều.
Nàng ta tiến lại gần ta, ánh mắt thâm sâu mang theo một tia thương hại, giọng nói khàn khàn:
“Ta không ngại nói cho tỷ tỷ một bí mật, để tỷ tỷ hoàn toàn chết tâm. Nửa tháng trước, Hầu gia nửa đêm đến viện của ta, hắn hỏi ta, có tóc bạc hay không. Ta nói không. Hắn liền tự mình nói, nhưng Phiên Nhiên đã già rồi, đã có tóc bạc rồi.”
“Hắn nói, nhìn thấy sợi tóc bạc đó, liền nghĩ đến bộ dạng tỷ ôm hắn khóc nức nở vì đứa con đã chết. Lương tâm hắn như bị lăng trì. Bởi vì con của tỷ căn bản không chết, mà đã bị chính tay hắn chôn sống.”
Như bị sét đánh ngang tai, ta vô lực ngã ngồi xuống ghế.
“Hầu gia nói, đó là một nữ nhi, trông giống tỷ tỷ, nhưng nó bị khuyết tật bẩm sinh, không có tay phải. Một đứa bé gái tàn tật, giữ lại cũng vô dụng, thế là hắn nhân lúc tỷ còn chưa tỉnh, chôn nó rồi.”
Ta siết chặt lòng bàn tay, đầu ngón tay dùng sức đến mức tái nhợt.
“Nghĩ lại cũng đúng, là tỷ tỷ không thể sinh, chứ đâu phải Hầu gia không thể sinh…”
Sau đó, ta hoàn toàn không nghe lọt lời nàng ta nữa, đầu óc ong ong.
Lục Quân bị ta nhìn chằm chằm đến mức có chút sợ hãi.
Ban đầu ta còn không hoàn toàn tin Từ Oánh Oánh, giờ đây phản ứng của hắn, lại xác nhận những lời đó là thật.
Lục Quân mặt cắt không còn giọt máu biện minh: “Ta không cố ý lừa nàng,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lo-buong-bo/5212542/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.