Ta ngước mắt lên, kinh ngạc nhìn nàng ta.
Nàng ta nhẹ giọng nói: “Lát nữa, ta sẽ nói bụng không khỏe, giữ Hầu gia ở lại viện của ta, ta đã mua chuộc hộ viện rồi, tỷ tỷ đến bến thuyền, bắt chuyến thuyền cuối cùng đi.”
Từ Oánh Oánh lén nhét cho ta một túi tiền, “Đồ đạc lỉnh kỉnh đừng mang theo, đến đó thiếu gì thì mua nấy.”
“Vì sao ngươi lại giúp ta?”
Nàng ta cười ấm áp như gió xuân: “Ta cũng là nữ nhân, tỷ tỷ đã chết tâm với hắn ta không thể không nhìn ra. Thành toàn cho tỷ, cũng là thành toàn cho ta và đứa trẻ trong bụng ta.”
Từ Oánh Oánh cúi đầu, vuốt ve bụng dưới bằng phẳng.
“Ta không muốn vừa sinh ra, bọn ta đã phải mẫu tử chia lìa.”
Ta hiểu ý nàng ta, cầm đũa lên, khẽ nói một tiếng: “Đa tạ.”
“Đừng khách khí, ta chỉ đang giúp chính mình mà thôi.”
Ta tin nàng ta sẽ không lừa ta, dù sao, sau khi ta đi, nàng ta mới là chủ mẫu thực sự của gia đình này.
Theo lời Từ Oánh Oánh, ta canh đúng thời cơ, rời khỏi Hầu phủ bằng cửa hông.
Không dám chậm trễ một khắc, bắt kịp chuyến thuyền cuối cùng.
May mà, không phải là nhà thuyền sáng hôm trước.
Đổi thành một người trẻ tuổi.
Hắn ta hỏi ta: “Nương tử, ngươi muốn đi đâu?”
“Nơi xa nhất có thể đến là đâu?”
“Du Châu.”
“Được, đến Du Châu.”
Cho đến khi không còn thấy bờ sông nữa, ta mới hoàn toàn yên lòng.
—
Ta tìm được một công việc ở Du Châu.
Làm việc may vá cho hai bà cháu chủ tiệm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lo-buong-bo/5212540/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.