Từ Ngộ không biết tội cưỡng hiếp bất thành có phải ngồi tù hay không, nhưng cô muốn đám con trai kia phải trả giá thật đắt.
Bọn họ suýt chút nữa đã hủy hoại một cô gái.
Chỉ đáng tiếc là cái đám côn đồ trông ngang ngược hách dịch kia sau khi nghe tiếng còi xe cảnh sát đều bỏ chạy tan tác hết cả.
Từ Ngộ chỉ có thể đưa Ngô Âm đi cùng đến đồn cảnh sát để làm biên bản, còn Trần Phóng thì được cảnh sát đưa đến bệnh viện để xử lý vết thương.
Trùng hợp làm sao, vị cảnh sát thụ lý vụ án cũng chính là người phụ trách vụ Từ Ngộ bị tấn công khi trước, lúc nhìn thấy Từ Ngộ ông ấy còn có chút ngạc nhiên.
Từ Ngộ nói với ông ấy những thông tin mình biết, sau đó hỏi ông: “Chú ơi, chú có bắt được bọn chúng không ạ?”
Trước câu hỏi cực kỳ chân thành của cô bé, vị cảnh sát dày dặn kinh nghiệm vậy mà lại thoáng im lặng.
Có lẽ đến tận khi về hưu, ông vẫn sẽ nhớ kỹ, năm đó có một cô bé từng mang vẻ mặt vô cùng nghiêm túc nói với ông một câu như thế này: “Đừng để có thêm nhiều cô gái bị tổn thương nữa, những kẻ lấy việc hủy hoại cuộc sống của người khác làm thú vui này, bọn chúng chắc hẳn sẽ phải trả giá thật đắt cho hành động của bản thân.”
Đi ra khỏi đồn cảnh sát, Ngô Âm cởi áo khoác của Từ Ngộ ra rồi trả lại cho cô, ánh mắt dừng trên người Trần Phóng một chút rồi dời đi.
“Cảm ơn các cậu.”
Lần này
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lo-buoc/370187/chuong-53.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.