Không biết có phải là do nụ hôn kia vốn có tác dụng vỗ về, hoặc có thể là nhờ cái ôm, sự gần gũi về da thịt dần dần xoa dịu hai linh hồn đang bất an lo lắng. Trần Phóng cũng được dỗ dành bởi Từ Ngộ, bỏ mảnh thủy tinh trong tay ra.
Dù rằng anh vẫn chưa biết phải tin tưởng lời hứa hẹn của cô như thế nào.
Từ Ngộ ngồi quỳ trên ghế sofa, cẩn thận rửa sạch vết thương trong lòng bàn tay cho Trần Phóng, sau đó bôi thuốc mỡ lên.
“Có đau không?” Cô thổi nhẹ vào lòng bàn tay anh.
Luồng gió êm dịu thổi qua vết thương dữ tợn, Trần Phóng suýt chút nữa lại chìm đắm vào trong giọng nói dịu dàng của cô.
Anh mím môi, toan rút tay về, nhưng chưa kịp cử động thì Từ Ngộ đã cúi đầu hôn vào lòng bàn tay anh trước rồi.
Xúc cảm mềm mại khiến toàn thân anh run lên.
“Đừng làm tổn thương bản thân mình.” Từ Ngộ ngẩng đầu, nghiêm túc nhìn anh.
“…”
Trần Phóng mím môi, mất tự nhiên dời mắt sang chỗ khác.
Nhìn dáng vẻ của anh, Từ Ngộ lẳng lặng thở dài, siết chặt những ngón tay đang nắm lấy cổ tay anh.
“Trần Phóng.” Cô dịch người đến gần. “Em thật sự thích anh, em không gạt anh.”
Biết anh bất an và nhạy cảm, thế nên Từ Ngộ muốn xác nhận lại với anh thêm một lần nữa.
“Tuy rằng rất ích kỷ, nhưng em vẫn muốn hỏi anh.”
“Anh đừng đẩy em ra có được không… Hãy để em được ở bên anh nhé?”
Giọng điệu hèn mọn đến nỗi gần như là van xin.
Cô hy vọng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lo-buoc/370186/chuong-52.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.