Trần Phóng cứ vậy đi theo Từ Ngộ đến dưới lầu nhà cô.
“Không được đi lên!” Từ Ngộ quay đầu lại làm dữ với anh.
Thiếu niên dừng lại ở chỗ đầu cầu thang.
Từ Ngộ đứng phía trên cách ba bậc thang, nhìn xuống Trần Phóng từ trên cao, đồng thời cô cũng bình tĩnh đón lấy ánh mắt nhìn lên của Trần Phóng.
Có chút tủi thân van nài trong ánh mắt ngước lên của anh.
Từ Ngộ dời mắt đi, xoay người lên lầu, không quay lại nhìn anh nữa.
Trên cánh cửa nhà hàng xóm có cây ngải cứu mà họ treo hôm Tết Đoan Ngọ [1], nằm bên cạnh câu đối đỏ. Chớm thu, ngải cứu đã dần khô héo, ngay đến mùi thơm cũng đã biến mất không còn chút gì nữa.
[1] Người Trung Quốc cổ đại quan niệm rằng, Tết Đoan Ngọ vốn là ngày độc nhất trong năm. Vào ngày này, các loại côn trùng độc hoành hành mạnh mẽ, con người cũng dễ bị ốm, bệnh tật dễ phát sinh nên để bảo vệ sức khỏe, họ treo ngải cứu lên cửa ra vào.
Cô để cặp sách trên đùi, với tay vào cặp tìm chìa khóa nhà.
Nhưng lại không tìm thấy.
Từ Ngộ lấy điện thoại ra gọi cho Diệp Tinh. Phải rất lâu bên kia mới nhấc máy, câu đầu tiên bà nói là: “Mẹ đang ở quê, sao thế?”
“Hả?” Từ Ngộ sửng sốt. “Sao mẹ lại ở quê?”
“Có một cụ già vừa mới mất, cả bố và mẹ đều ở đây để giúp đỡ, ngày kia mới về.”
“À…”
“Sao thế? Gọi điện cho mẹ có chuyện gì không?”
“Không có gì.” Từ Ngộ lập tức thay đổi giọng điệu. “Con vừa về,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lo-buoc/370162/chuong-28.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.